Hôm đó, câu đầu tiên ấy với tôi khi gặp lại là: “Kéo áo lên đến nách, nằm xuống.”
Mà thật ra ấy chính là người tôi đã theo đuổi suốt hai năm thời cấp ba, cuối cùng ép ấy đến mức khiến phải chuyển trường – mối đầu hoàn hảo trong lòng tôi.
Tình huống khó xử thế này thật sự không nằm trong dự liệu của tôi.
Nhìn biểu cảm của , chắc chắn là không nhận ra tôi rồi. Còn tôi thì không dại gì nhắc về chuyện đó.
Thế nên tôi quyết định giả ngây để giữ yên ổn.
“U xơ, đường kính khoảng 3cm, hiện tại chưa cần phẫu thuật, đề nghị theo dõi một tháng rồi tái khám.”
Tôi từ từ mặc áo vào, cảm giác lạnh lẽo khi kiểm tra vẫn còn vương vấn trên ngực.
“Đây là số điện thoại của tôi, nếu có gì thắc mắc thì liên hệ.”
Lời vừa dứt, như một cảnh quay chậm trong phim, tôi thấy Lục Cố Chi từ từ ngước mắt lên,
“Hai năm cấp ba em viết cho tôi 136 lá thư , sao giờ lại mất trí nhớ rồi?”
1
Rõ ràng đã nhận ra tôi, mà lúc tôi vào phòng khám lại cứ bộ tiếp đón như một người xa lạ.
Đợi kiểm tra xong xuôi rồi mới tung ra cú đòn chí mạng này, chắc chắn ta cố .
Đã 12 tiếng trôi qua từ lúc chuyện xảy ra, tôi vẫn chưa thể nguôi ngoai nỗi xấu hổ muốn chết kia.
Thấy điện thoại trên bàn reo, tôi không ý mà nhấn nút nghe, bắt đầu nốt bài tổng kết với thân,
“Tớ thật đấy, dù có phải chạy ra đường mà không mặc gì, để cả thế giới thấy hai cái ngực của tớ, tớ cũng không muốn dính dáng gì đến Lục Cố Chi nữa.”
Nói xong, tôi mới nhận ra điện thoại vẫn đang áp bên tai, liền khàn giọng hỏi: “Ai đấy?”
Chờ vài giây, khi tôi nghĩ rằng đối phương đã cúp máy, thì một giọng trầm thấp từ tốn vang lên: “Là tôi, Lục Cố Chi.”
Xấu hổ công khai có giáo trình, chắc tôi sẽ trở thành ví dụ kinh điển.
Tôi giả vờ như người vừa mấy câu ngớ ngẩn lúc nãy không phải là tôi, thản nhiên hỏi đêm khuya gọi gì.
“Em để quên đồ trong phòng khám, mai có thời gian thì đến lấy.”
Tôi hơi ngẩn ra, không nhớ mình có quên gì không.
“Chắc chắn em muốn biết chứ?”
Câu hỏi của ấy nghe cứ như thể tôi có thứ gì mờ ám không dám cho ai biết .
Chẳng lẽ tôi còn để lại một chiếc giày thủy tinh để thu hút sự ý của ?
Trước sự nghi ngờ của tôi, bên kia điện thoại có tiếng xào xạc, rồi giọng hạ thấp,
“Là một chiếc áo lót ren đen.”
Khi lời vừa dứt, cả thế giới của tôi trở nên tĩnh lặng.
Tôi chợt nhớ ra sáng nay để tiện cho việc kiểm tra tuyến vú, tôi đã đi mua một chiếc áo lót thoải mái để thay cái áo ren ban đầu.
Tinh thần mạnh mẽ của tôi lập tức xẹp xuống, “Tôi… ngày mai sẽ đến lấy.”
Bên kia khẽ “ừ” một tiếng, trước khi tôi kịp cúp máy, Lục Cố Chi lại thêm, “Khi đến thì nhớ mặc quần áo vào.”
“Hả?”
“Đừng đến mà không mặc gì, bệnh viện chúng tôi là nơi nghiêm chỉnh.”
Tôi: “…”
2
Ngày hôm sau, sau khi đã tự chuẩn bị tinh thần rất kỹ, tôi cố chọn thời điểm bệnh viện sắp tan ca để đến phòng khám, định lấy đồ xong sẽ đi ngay.
Tôi lịch sự gõ cửa, Lục Cố Chi ngước mắt tôi một cái, “Vào trong ngồi chờ, còn hai bệnh nhân nữa.”
Tôi chỉ đến để lấy cái áo lót, mấy bệnh nhân đó thì liên quan gì đến tôi chứ?
Thấy tôi đứng yên, ấy lại giục, “Vào trong chờ, bệnh nhân cũng cần có sự riêng tư.”
Giờ thì lại chuyện riêng tư, ấy để tôi đi luôn có phải hơn không!
Mười phút sau, tôi cuối cùng cũng có cơ hội chuyện với Lục Cố Chi. Tôi vừa định đưa tay ra lấy lại áo lót thì lại tôi một cái rồi , “Đi thôi, mời em ăn cơm.”
“Không cần phiền thế đâu, tôi lấy đồ xong sẽ đi.”
Vừa dứt lời, một y tá bất ngờ đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy tôi và Lục Cố Chi đứng cạnh nhau, ấy , “Tôi đã bảo sao hôm nay bác sĩ Lục lại đổi ca đột xuất, hóa ra là có hẹn với người đẹp.”
“Tôi nghĩ hiểu nhầm rồi, tôi chỉ là bệnh nhân của bác sĩ Lục thôi. Hôm qua để quên đồ trong phòng khám, hôm nay đến lấy lại.”
“Tháng trước cũng có bệnh nhân cố để quên điện thoại trong phòng khám, tuần trước lại có người để quên tờ chẩn đoán. Cứ thế này thì phòng khám của bác sĩ Lục sẽ thành trung tâm nhận đồ thất lạc mất.”
Còn trung tâm nhận đồ thất lạc nữa chứ, măng trên núi chắc đã bị ấy lấy hết rồi.
Đợi y tá rời đi, tôi vội giải thích, “Tôi thật sự không cố để quên đồ đâu. Hôm qua trước khi kiểm tra tôi còn không biết là bác sĩ chính, đừng hiểu lầm.”
“Ừ, tôi không hiểu lầm đâu.”
Lục Cố Chi từ tốn cởi chiếc áo blouse trắng, “Hồi trước em nhờ tôi kèm học, sách vở, bút chì, tẩy em bỏ lại trên bàn tôi, tôi cũng chưa từng hiểu lầm.”
Nhắc lại chuyện cũ thật chẳng có ý nghĩa gì.
Tôi không thèm phản ứng, Lục Cố Chi tiếp tục hỏi, “Ngực em bây giờ thế nào rồi?”
“Ngực phải có chỗ cứng thỉnh thoảng đau nhói, còn lại thì không sao.”
“Vài ngày nữa tôi sẽ kiểm tra lại cho em, nếu có dấu hiệu lớn lên thì phải phẫu thuật cắt bỏ. Bệnh về tuyến vú cần tránh tức giận, phải giữ tâm trạng ổn định. Tối nay ăn gì nhẹ nhàng thôi, toii sẽ chọn chỗ.”
“Ừ.”
Tôi vẫn chìm trong cảm giác bực bội khi gặp lại ấy, luôn có cảm giác mình đang ở thế yếu.
Đến khi Lục Cố Chi kéo dây đeo ba lô của tôi và nhắc nhở, “Xe ở bên kia,” tôi mới chợt nhận ra, mình đã đồng ý đi ăn với ta từ lúc nào chứ!
3
“Thức khuya sẽ rối loạn nội tiết, ảnh hưởng đến điều chỉnh hormone của em, không có lợi cho việc hồi phục. Ngủ sớm đi.”
Đúng 10 giờ 30 tối, tin nhắn của Lục Cố Chi đến còn đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức.
Tôi lật điện thoại xem rồi vứt sang một bên, tiếp tục nghe Lý Quang Minh ba hoa.
“Chương trình khoa học y tế lần tới, mời một bác sĩ hàng đầu trong ngành, tốt nghiệp từ Harvard, 28 tuổi đã trở thành phó chủ nhiệm. Xem coi có quan hệ khủng thế nào, đỉnh không?”
“Tự hào thế, không biết còn tưởng tốt nghiệp từ Harvard luôn đấy.”
Tôi sự thật, Lý Quang Minh lập tức không hài lòng, lấy đũa gõ lên bàn, “Này , bây giờ trong phòng kế hoạch chỉ còn mình em là chưa có người thôi đấy.
Cơ hội này không thể bỏ qua, đến lúc đó nhớ trau chuốt cho đẹp vào, đừng không quan tâm em.”
Tôi tiện tay mở nắp một chai bia, ngửa đầu uống hết nửa chai rồi ợ một cái rõ to, cũng phụ họa theo,
“Được, đến lúc đó em sẽ mặc váy ngắn, đi giày cao gót, xõa tóc xoăn bồng bềnh, không khiến vị đại gia này mê mẩn thì em không họ Đinh.”
Nói xong, tôi cảm giác như có luồng gió lạnh thổi qua lưng. Sờ vào lưng lạnh toát, tôi thản nhiên , “Chết thật, hình như em uống nhiều quá rồi, ai cũng thấy giống Lục Cố Chi.”
Tôi còn chưa kịp chớp mắt thì Lý Quang Minh đã bật dậy trước, “Bác sĩ Lục!”
Thái dương tôi giật giật, một linh cảm không lành trỗi dậy, và ngay sau đó, lời của Lý Quang Minh xác nhận mọi nghi ngờ của tôi, “Tiểu Đinh, đây là vị khách mời mà vừa giới thiệu với em, Lục Cố Chi.”
Đúng là oan gia ngõ hẹp, chẳng còn gì để .
Gió lạnh thổi vào khiến lòng tôi buốt giá, ngực phải lại bắt đầu đau nhói, từng cơn từng cơn như dây thần kinh của tôi sắp vỡ tung.
Thời còn đi học, Lục Cố Chi vốn không mặn mà gì với các hoạt nhóm, không hiểu lần này bị sao, lại thực sự ngồi xuống ở cái quán nhỏ bé đầy ruồi muỗi, do Lý Quang Minh khách sáo mời, để gượng gạo trò chuyện với một đám người mà không quen biết.
Chỗ ngồi của Lục Cố Chi ngay bên cạnh tôi, khoảng cách gần đến mức cánh tay để trên bàn thỉnh thoảng chạm vào khuỷu tay tôi, nơi chạm vào nóng rực.
Mọi người tụ tập, công việc khác nhau nên chẳng có mấy chuyện để , thế là tên quỷ Lý Quang Minh nghĩ ra một trò chơi kỳ quặc: “Thật lòng hay mạo hiểm mà không có mạo hiểm.”
Lúc đầu mọi người còn hỏi khá kín đáo, sau vài vòng rượu, không khí ồn ào lên thì giới hạn của các câu hỏi cũng dần dần bị đẩy xuống thấp hơn.
Cuối cùng, sau vài vòng tránh né, Lục Cố Chi cũng không thoát khỏi, trở thành người bị chọn. Lý Quang Minh, với cái lưỡi đã nặng trĩu vì rượu, hỏi:
“Bác sĩ Lục, lần đầu hôn là với ai, khi nào và ở đâu?”
Tôi cảm giác tim mình thắt lại, vô thức liếc Lục Cố Chi, cổ họng bỗng khô khốc.
Vừa dứt lời, đám đồng nghiệp đã hét ầm trời, đòi nghe chi tiết. Chỉ có tôi, tay đang cầm cốc bia lạnh ngắt.
Dĩ nhiên tôi biết rất rõ lần đó là gì.
Lần họp lớp đó, tôi uống say, trong cơn phấn khích đã chạy theo Lục Cố Chi đến nhà vệ sinh nam để tỏ . Vì sợ bị từ chối, tôi liều lĩnh hôn vào khóe môi của ấy, sau đó hoảng hốt bỏ chạy.
Ban đầu tôi định sau khi khai giảng sẽ xin lỗi, không ngờ lần đó lại trở thành lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau.
Sự nông nổi của tôi đã khiến Lục Cố Chi phải rời đi.
Tôi cảm thấy mình đã say, say đến mức không thể nào nhớ lại quá khứ nữa.
“Tôi cảm thấy không khỏe, tôi về trước đây.”
Lý Quang Minh đang vui nên không muốn tan cuộc, “Sao tự nhiên lại không khỏe? Nếu uống nhiều thì ngồi lại nghỉ cho tỉnh, không ép uống nữa đâu.”
“Em thật sự bị bệnh, ngực đau lắm rồi.” Tôi nửa thật nửa , đặt tay lên ngực phải, “Bác sĩ nếu em thức khuya nữa thì sẽ chết người đấy.”
Nói xong, ánh mắt Lý Quang Minh đảo qua giữa tôi và Lục Cố Chi, rồi ở góc mà Lục Cố Chi không thể thấy, ấy giơ ngón tay cái lên với tôi.
Đang bối rối không hiểu hành đó có ý gì, đột nhiên mắt Lý Quang Minh sáng lên, ấy , “Hay là để bác sĩ Lục khám cho em nhỉ? Khám ngay tại bàn tiệc này luôn.”
Tôi thầm thốt lên “Chết tiệt,” ấy chắc không nghĩ rằng tôi giả vờ đau ngực để tiếp cận Lục Cố Chi đấy chứ?
“Tiểu Đinh nhà chúng tôi xinh đẹp, tính cách lại tốt, 27 tuổi rồi mà vẫn chưa có trai. Bác sĩ Lục, thấy sao?”
Lý Quang Minh xong còn tưởng mình hài hước, vỗ vỗ cái bụng rồi vang một cách kinh khủng.
Tôi nhận ra rằng, khi người ta trải qua nhiều huống xấu hổ, khả năng chịu đựng tâm lý sẽ tăng lên.
Chẳng hạn như tôi bây giờ, đã hoàn toàn chấp nhận số phận rồi.
4
Ban đêm, con phố không còn cảnh xe cộ tấp nập như ban ngày nữa, ánh trăng treo lơ lửng trên trời, kéo dài bóng tôi và Lục Cố Chi trên mặt đất.
Khung cảnh này khiến tôi có chút hoang mang, như thể quay về thời cấp ba, khi tôi và
cùng đi trên con đường nhỏ sau buổi tự học tối. Tôi không dám sánh bước cùng , chỉ dám đi theo cái bóng của , giả vờ rằng chúng tôi rất gần nhau.
“Tuần sau ghi hình chương trình, cũng sẽ có mặt chứ?”
“Ừ.”
Tôi vừa trả lời xong, bỗng cảm giác đầu óc mơ hồ của mình bừng tỉnh một chút.
Tôi đã đến phòng khám của Lục Cố Chi để kiểm tra ngực, để quên áo lót trong phòng khám, ăn đêm gần bệnh viện, giả bệnh để ấy đưa về, giờ lại thêm chuyện cùng ghi hình chương trình với .
Không trách người ta hiểu lầm, xâu chuỗi lại thì ngay cả tôi cũng bắt đầu tự hỏi liệu mình có còn “ý đồ” gì với Lục Cố Chi hay không!
“Khách mời đều do Lý Quang Minh liên hệ, không liên quan gì đến tôi.”
“Ồ.” Lục Cố Chi mỉm , khóe môi cong lên, “Nhưng tôi rất mong chờ đấy.”
“Mong chờ gì?”
“Buổi ghi hình tuần sau.” Lục Cố Chi nhếch môi, “Có người từng định tôi mê mẩn cơ mà.”
Não tôi trống rỗng trong hai giây, rồi chợt nhớ đến lời mình đã trong lúc uống rượu với Lý Quang Minh.
“Ngày mai em không mê hoặc vị đại gia này thì tôi không mang họ Đinh.”
Gió nhẹ lướt qua má, bóng cây lốm đốm trên mặt đất dưới ánh đèn đường. Màn đêm ban
cho tôi một sự dũng cảm lớn lao, tôi dừng lại gọi người đàn ông trước mặt, “Lục Cố Chi, có một câu tôi muốn từ lúc gặp lại rồi, nhiều năm không gặp, …”
Ánh mắt Lục Cố Chi dịu dàng, khóe môi cong thành một đường cong khiến tôi nhớ về cậu thiếu niên mặc áo trắng ngày trước, kiên nhẫn chờ đợi lời tôi sắp .
“Anh béo ra nhiều đấy.”
Nói xong, tôi còn cảm thấy chưa đủ, bèn thêm vào: “Từ khi chuyển trường, mối quan hệ giữa chúng ta đã chấm dứt rồi. Anh sang Harvard, giờ đã học thành tài, sự nghiệp cũng thành công, tôi cũng chẳng còn ảnh hưởng đến nữa. Giờ mà còn nghĩ đến chuyện trả thù thì cũng mất vui rồi.”
“Lại lôi chuyện tôi từng theo đuổi ra để chọc tôi, rồi mấy câu sến súa kinh tởm với tôi. Trước đây đúng là tôi có theo đuổi , cũng không đến mức tội chết đâu nhỉ?
Bây giờ tôi cũng là bệnh nhân của , theo lý chúng ta phải giữ khoảng cách, hiểu chứ?”
“Anh cứ tiếp tục thế này, thật sự khiến tôi có cảm giác… muốn… ói.”
Chưa kịp hết câu, bụng tôi vì rượu bắt đầu cồn cào, và tôi nôn thẳng ra.
Tôi cũng không biết mình nôn bao lâu, chỉ đến khi không còn gì để nôn nữa thì Lục Cố Chi mới đưa cho tôi một chai nước mà không biết mua từ lúc nào, sau đó cởi áo khoác đắp lên người tôi và ép tôi vào xe để đưa về nhà.
Bạn thấy sao?