Ở Nhờ Nhà Sếp [...] – Chương 5

Tôi nhân viên y tế bằng ánh mắt chân thành: “Cho tôi vào cách ly đi!”

Nhân viên y tế lắc đầu: “Tiếc quá, nếu đến sớm hai phút thì , giờ thì không thể nữa rồi!”

Một tiếng sét ngang tai giáng thẳng xuống đầu tôi.

Sếp cũng chạy theo: “Tô Thanh Thanh, chạy cái gì ?”

Tôi ủ rũ, giọng nản chí: “Xong rồi.”

“Xong cái gì?”

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt vô hồn : “Kỳ nghỉ có lương của tôi, không còn nữa rồi.”

Sếp xoa trán, kéo tôi về phía xe: “Đừng mất mặt ở đây, tháng sau tăng lương cho .”

Mắt tôi sáng lên: “Thật không?”

“Thật thật,” đẩy tôi lên xe: “Đừng có bộ mặt kiểu như tôi không trả lương cho .”

Tôi ngồi lại vào xe, sếp khởi xe, quay đầu rời đi, tác liền mạch không chút ngập ngừng.

Lúc đó tôi mới chợt nhớ ra, câu còn dang dở của sếp khi dừng xe lúc nãy.

“Sếp, vừa nãy định ?”

“……”

“Sếp?”

“……Không có gì.”

“Anh rồi mà, bảo tôi là gỗ mục gì đó, bảo tại sao tôi nhất định phải gì, rốt cuộc là phải ?”

“……Không có gì cả.”

“Á?”

“Hỏi nữa là trừ lương của .”

“……Vâng, xin lỗi sếp.”

Sếp rất tùy hứng và vô lý.

Nhưng nghĩ đến chuyện tháng sau tăng lương, tôi quyết định không chấp nhặt nữa.

Khu của sếp đã dỡ bỏ cách ly, có nghĩa là cả tôi và đều phải quay lại với công việc thường ngày.

Khác biệt là tôi phải đi lúc 9 giờ sáng, còn sếp thì theo tâm trạng.

Nhưng vẫn dậy sớm, thậm chí chuẩn bị sẵn bữa sáng.

“Ngày đầu tiên trở lại việc, hãy tinh thần lên,” sếp nhấp một ngụm cà phê, nhắc nhở nhẹ nhàng: “Bây giờ không chỉ đại diện cho bản thân, mà còn là thể diện của tôi.”

Tôi suy nghĩ, cảm thấy sếp chắc vẫn còn bận tâm về chuyện bị đồn là “cặp kè”.

“Anh yên tâm, đến công ty tôi nhất định sẽ tránh xa ra! Tuyệt đối không để ai nghi ngờ gu thẩm mỹ của đâu!”

Sếp đưa tay gỡ miếng xà lách dính trên khóe miệng tôi, gương mặt hiền lành: “Yên tâm đi, với cái bộ dạng của bây giờ, khó mà có ai nghĩ hai ta có gì với nhau.”

Anh dừng lại một chút, rồi thêm: “Nhưng vẫn phải cẩn thận, kẻ xấu rất dễ lợi dụng sơ hở để tung tin đồn thất thiệt, ảnh hưởng không tốt đến .”

Tôi không phản ứng.

Thân chính không sợ bóng nghiêng, tôi vào công ty nhờ năng lực, bấy lâu nay không bị sa thải cũng là nhờ thực lực, sống sót dưới tay sếp cũng là nhờ giỏi nịnh.

Có gì mà phải sợ?

Thế là tôi mặc áo thun giá 50k đặt online, từ chiếc Maserati 5 triệu của sếp bước xuống, thản nhiên đi vào công ty.

Lễ tân há hốc miệng tôi vào thang máy, rồi lập tức mở nhóm chat.

“!! Tô Thanh Thanh đi rồi!”

“Đi thì có gì lạ? Sao mày ngạc nhiên thế?”

“Cô ấy bước xuống từ xe của sếp.”

“……”

“Tao không nhầm đâu, chính là chiếc Maserati màu xanh mà chúng ta đã bàn tán hôm trước.”

“……”

“Cô ấy còn đi cùng thang máy với sếp.”

“……”

“Khi nào Tô Thanh Thanh mở lớp dạy kỹ năng, tao muốn đăng ký QAQ.”

Tin nhắn lan truyền còn nhanh hơn thang máy.

Khi tôi và sếp đến tầng 28, nhóm thư ký đã chờ sẵn bên ngoài thang máy.

Sếp đi vào văn phòng, tôi cũng trở lại bàn việc, chuẩn bị bắt đầu ngày mới.

Trong đám người xung quanh đang ngấm ngầm quan sát, Hứa Khê là người tiên phong, bưng ly cà phê đến trước bàn tôi, gõ nhẹ mặt bàn.

“Tô Thanh Thanh, nghe hôm nay đi bằng xe của sếp? Ghê gớm nhỉ.”

Tôi ngẩng đầu ta, ánh mắt chân thành: “Ghê gớm chỗ nào?”

Hứa Khê bị nghẹn.

Vài giây sau, ta mới gượng: “Xem ra đúng là bám lấy sếp rồi, trước đây thấy tôi còn không dám ngẩng đầu, giờ gan to nhỉ?”

“Cũng không phải đâu,” tôi vừa sắp xếp tài liệu vừa : “Tôi chuyện vẫn khó nghe như thế này, chẳng phải mới biết sao?”

“Cô tốt nhất cầu mong mình mãi vênh váo như thế,” Hứa Khê ghé sát, nghiến răng: “Tô Thanh Thanh, chúng ta cứ chờ xem!”

Nói rồi ta quay đi, dáng vẻ ngạo mạn, hệt như một con gà mái thắng trận.

Chương 6 tiếp :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...