Tôi gật đầu đồng ý, bộ đứng dậy, đúng lúc đó thì điện thoại thân tôi cũng gọi đến.
Tôi bắt máy, bật loa ngoài.
Giọng của tôi, Hứa Gia Văn vang lên:
“Nghi Bảo ơi, cho tớ mượn xe một chút nhé, hôm qua xe tớ đem đi bảo dưỡng, hôm nay đột xuất có chuyến công tác gấp, tớ với cậu gần nhà, đành nhờ cậu thôi.”
Tôi quay đầu Lâm Thanh Miên, ta cũng tôi, khẽ khẩu hình “đừng cho mượn”.
Hứa Gia Văn thấy tôi không trả lời, lại nài nỉ:
“Nghi Bảo à, chuyện thăng chức tăng lương của tớ trông cả vào hôm nay đấy! Đợi tớ đi công tác về sẽ mời cậu ăn đại tiệc, là nhà hàng Pháp cậu thích nhất, giá hơn 2000 tệ/người, không?”
Tôi giả vờ do dự, ra vẻ bị dao . Lâm Thanh Miên siết chặt nắm tay, chưa đợi tôi trả lời, đã giật lấy điện thoại:
“Hứa Gia Văn, hôm nay Tử Nghi phải giúp tôi chuyển nhà, tìm người khác đi.”
Nói xong còn định dập máy, tôi vội vàng giật lại, trừng mắt không đồng :
“Cậu gì ? Gia Văn đã là gấp mà, cậu đâu thể tùy tiện quyết định thay tớ!”
Cô ta sững sờ, tròn mắt tôi đầy không thể tin nổi, tôi thì mặc kệ ta nghĩ gì, dứt khoát đồng ý cho Hứa Gia Văn mượn xe, bảo cậu ấy lát nữa tới lấy.
Cúp máy, Lâm Thanh Miên mắt ngấn lệ tôi, giọng nghẹn ngào:
“Tử Nghi, chẳng phải tụi mình là thân nhất sao? Cậu cho ta mượn xe, thế tớ chuyển nhà biết sao?”
Bộ dạng giả tạo thật khiến người ta buồn nôn.
Kiếp trước khi ta vì sống thêm chút nữa mà xé thịt uống máu tôi, sao không tụi mình là thân nhất?
Tôi đã hèn mọn cầu xin đến , ta có từng lòng một chút nào không?
“Đồ cậu nhiều thế, xe tớ vốn cũng không chứa nổi, chi bằng cậu gọi luôn xe Vô Ưu cho tiện.”
Cô ta nghẹn họng, cắn môi tôi, cuối cùng chỉ thốt ra một câu:
“Nhưng mà… gọi Vô Ưu phải tốn tiền mà…”
4
Ừ thì, gọi Vô Ưu thì tốn tiền, còn tôi thì miễn phí — đúng là cái đứa ngu si bị lợi dụng.
Tôi đảo mắt trong lòng, ngoài mặt vẫn bình thản, tự nhiên lấy chìa khóa xe trên tủ giày rồi chuẩn bị xuống tầng.
“Gia Văn sắp tới rồi đó, cậu nhanh gọi Vô Ưu chuyển nhà đi, không thì hôm nay chắc không kịp đâu.”
“À đúng rồi, tôi nghe bên Vô Ưu có gói ‘chuyển nhà trọn gói’ đấy, cậu chẳng bảo dọn đồ mệt à? Dịch vụ đó lo hết từ A đến Z, cậu không cần tay luôn, thử xem sao?”
Nói xong, tôi chẳng đợi ta trả lời, phóng ra khỏi cửa.
Làm thì cho trót, Gia Văn thật sự tới.
Hai đứa tôi chơi mấy ván game dưới bãi đỗ xe rồi mới để cậu ấy lái xe đi, còn tôi quay trở lại nhà.
Quả nhiên, có tiền là có lực.
Vì muốn tiết kiệm mấy trăm tệ phí chuyển nhà, ta việc chăm chỉ hơn hẳn.
Chỉ hơn một tiếng, ta gần như đã dọn xong.
Thấy tôi về, ánh mắt ta liếc ngang liếc dọc đầy tức giận:
“Cậu còn biết đường về hả? Tôi tưởng cậu chết đâu ngoài đó rồi chứ!”
Nếu là trước kia, chắc tôi đã xòa cho qua giờ, mặt tôi lập tức sầm lại.
“Lâm Thanh Miên, cậu biết giữ miệng chút đi không? Cứ mở miệng là nguyền rủa chết chóc, thế cậu thấy vui à?”
Thấy tôi nghiêm túc, ta bĩu môi, giọng dịu lại một chút, kéo tay tôi nũng nịu:
“Thôi mà, tôi thôi, cậu đừng để bụng.”
“Giờ cậu về rồi thì giúp tôi mang đồ xuống đi. Tôi dọn gần xong rồi, tài xế Vô Ưu cũng đang đợi dưới bãi xe rồi.”
Tôi rút tay về, mặt lạnh như tiền, quay lưng vào phòng:
“Cậu tự mang đi đi. Tôi đau đầu, vào phòng nghỉ một lát.”
Cánh cửa phòng bị tôi đóng rầm một tiếng vang trời. Cô ta nghĩ gì tôi chẳng quan tâm, tóm lại là không đến phiền nữa.
Khoảng một tiếng sau, ta mới nhắn tin cho tôi:
“Tử Nghi, tôi tới nhà mới rồi, lúc nãy tôi thật sự không cố ý đâu, cậu đừng giận mà. Tối nay tôi mời cậu ăn lẩu nhé, coi như xin lỗi.”
Tôi liếc qua khẽ lạnh trong lòng.
Thì ra không phải ta không biết mình ăn khó nghe, mà là ta biết tôi sẽ không nổi giận, nên cứ thế mà đà tới.
Chỉ khi bị người khác tỏ thái độ, ta mới biết hối lỗi mà xuống nước.
Tôi lướt tay trên màn hình, nhắn lại:
“Được, cậu dọn xong rồi nhắn tôi.”
Căn nhà nồng nặc mùi formaldehyde ấy cũng không xa nhà tôi lắm, chỉ cách một con phố, đi bộ mười mấy phút là tới.
Tám giờ tối, ta gửi định vị cho tôi, là một quán lẩu dưới nhà mới của ta.
Tôi đến, còn gọi toàn món đắt nhất. Một bữa ăn ít nhất cũng ta bay vài trăm tệ.
Nhìn vẻ mặt xót tiền của ta, trong lòng tôi hả hê vô cùng. Trước đây toàn là tôi mời, giờ thì đến lúc đòi lại từng chút một rồi.
Ăn xong, ra khỏi quán, ta liền khoác lấy tay tôi:
“Tử Nghi, tôi mới dọn đến nhà mới, tối nay ở lại ngủ với tôi một đêm không?”
Buồn thật, cái nhà đầy khí độc đó, ai thèm vào hít formaldehyde chứ!
Tôi chẳng cần nghĩ đã lắc đầu từ chối, lời tiếp theo của ta khiến tôi đứng sững, lưng lạnh toát.
Cô ta :
“…”
5
“Tô Tử Nghi, cậu đừng giả vờ nữa.”
“Tôi biết căn nhà đó không phải là đi , mà là của cậu.”
“Tôi dọn ra ngoài rồi, cậu vui lắm phải không? Từ trước đến nay cậu chưa bao giờ coi tôi là thân thật sự, đúng không?”
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi, lan thẳng lên đỉnh đầu. Nhưng cùng lúc đó, tôi cũng khẽ thở phào một hơi.
Xem truyện trọng sinh nhiều quá, tôi còn tưởng ta cũng trọng sinh, tôi suýt nữa giật mình nhảy dựng.
Nhưng… ta biết căn nhà này là của tôi từ khi nào? Làm sao biết ?
Kiếp trước lúc chúng tôi bị mắc kẹt trong hố thang máy, ta đâu có nhắc gì đến chuyện này?
Tôi không gì, ta buông tay khỏi cánh tay tôi, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng.
“Sao không gì? Cho tôi một lời giải thích đi. Tôi coi cậu là thân ruột thịt, chuyện gì cũng với cậu, tại sao cậu lại chơi trò giấu giếm với tôi?”
“Căn nhà rõ ràng là của cậu, mà lại là đi . Cậu sợ tôi, sợ tôi không chịu trả tiền nhà à?”
Tôi suy nghĩ rất nhanh, cân nhắc nên trở mặt ngay lúc này hay đợi thêm một thời gian nữa.
Suy đi tính lại, tôi quyết định tạm thời giữ vững hình.
Kẻ tay trắng chẳng sợ kẻ có giày.
Với tính cách hiểm độc của ta, nhỡ đâu vì ghen tỵ mà chơi xấu sau lưng tôi thì phiền phức to.
Dù sao tôi cũng sắp thăng chức, mà ta thì biết quá nhiều bí mật của tôi, lại là người thân cận nhất — nếu bị đâm sau lưng lúc này, chắc tôi tức đến hộc máu mất.
Giữ cho ta ổn định đã, đợi tôi thăng chức xong, lúc đó ta có loạn thế nào cũng không ảnh hưởng tôi nữa.
Huống hồ, giữ ta lại cũng vẫn còn chút giá trị lợi dụng…
“Miên Miên, tớ cũng không muốn giấu cậu đâu. Không thật, cũng chỉ vì sợ cậu thấy tủi thân.”
“Chúng mình là thân tốt, tớ biết cậu có lòng tự trọng. Nếu cậu biết nhà là của tớ, cậu còn dọn vào không? Nhà gần công ty đều rất đắt, tớ cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi.”
Tôi chủ nắm tay ta, cố gắng thể hiện vẻ chân thành hết mức.
Cô ta tôi chằm chằm thật lâu, ánh mắt chớp liên hồi, cuối cùng lại quay đi.
“Tôi biết rồi, cậu sợ tôi ghen tỵ, cậu vốn chẳng tin tôi.”
“Tô Tử Nghi, cho cùng, trong lòng cậu vẫn luôn coi thường cái đứa nhà quê như tôi.”
Cô ta rút tay về, khẽ lùi lại một bước, cúi đầu, dáng vẻ yếu đuối tội nghiệp đầy tự ti.
Cái tác vô thức đó ta điều khiển rất chuẩn, tôi hiểu ngay là ta đang chơi chiêu tâm lý.
Chung sống nhiều năm, mỗi lần ta dỗi đều sẽ dùng chiêu “tôi là đứa nhà quê” để đâm thẳng vào chỗ mềm nhất trong lòng tôi.
Nếu tôi vẫn là Tô Tử Nghi của kiếp trước, lúc này hẳn đã thấy áy náy, sẽ lại thương ta, rồi âm thầm bù đắp cho ta trong một thời gian dài.
Chiêu này, ta dùng đi dùng lại chưa từng thất bại.
Cũng chỉ tại tôi ngu, để ta nắm thóp hết năm này qua năm khác.
Nay ta còn định dùng lại chiêu cũ, chỉ tiếc là tôi đã thấu bộ mặt thật của ta từ lâu rồi.
Tôi khẽ thở dài:
“Miên Miên, nếu cậu cứ muốn nghĩ thì tớ cũng hết cách.”
“Cậu về nghỉ ngơi trước đi, hôm nay tớ hơi mệt, muốn về nhà sớm một chút.”
Chẳng đợi ta kịp phản ứng, tôi xoay người bỏ đi, vừa đi vài bước thì ta đã chạy theo kéo tay tôi lại.
“Tử Nghi, cậu giận thật à? Hôm nay cậu lạ lắm, cứ như dễ nổi nóng hơn bình thường. Trước đây cậu đâu có . Có chuyện gì không vui à?”
Nghe qua tưởng là quan tâm, nếu không từng sống lại đời trước, có khi tôi cũng lại bị vẻ giả tạo đó đánh lừa.
Trọng sinh quay về, tôi đặc biệt nhạy cảm với từng biểu cảm nhỏ của ta.
Đặc biệt là ánh mắt — dù chỉ là thoáng qua trong nháy mắt, tôi cũng ra .
Vì thế, tôi đã bắt ngay tia hoảng loạn lóe lên trong đáy mắt ta.
Tôi rút tay về, lùi lại một bước.
“Lâm Thanh Miên, cậu thật sự không biết vì sao hôm nay tớ không vui à?”
Bạn thấy sao?