Tôi và cậu ta tiếp tục chiến tranh lạnh như cũ.
Cậu ta cũng vì chuẩn bị quà cho trai mà tiếp tục đi thêm.
Ngày tháng yên tĩnh dần dần quay trở lại.
Rồi đột nhiên bị vỡ.
Sáng nay, trong cuộc họp thường kỳ của bộ phận bán hàng, tôi vốn dĩ là nhấn nút mở máy lạnh quạt trần bỗng nhiên xoay.
Những tấm ảnh phụ nữ khong mac gì đã mờ mặt bay khắp nơi, rải rác trên bàn, trên đất, trong tiếng bàn luận của mọi người.
[Chắc chắn là bồ nhí của vị lãnh đạo cấp cao nào cố ý lấy ảnh ra uy hiếp, cũng hay lại có chuyện để hóng.]
[Sao tôi thấy người trong tấm ảnh này là nữ, dàn lãnh đạo cấp cao của chúng ta có nữ sao?]
[Dáng người đẹp quá! Đây là ảnh selfie hay chụp lén? Góc chụp không tồi!]
[Mấy người đừng có bien thai quá! Cái này qua chắc chắn là cố ý chụp lén!]
[Nhiều khi là tự tung ra đó! Bây giờ mấy chuyện này cũng không thiếu! Tranh thủ lúc nổi tiếng mở livestream kiếm chút tiền.]
Các đồng nghiệp sôi nổi bàn luận trong group chat.
Ngoại trừ tôi.
Ngồi ở bàn việc, lòng lạnh như băng.
Người trong hình chính là tôi.
2.
Cũng may không thấy rõ mặt.
Coi như thoát một kiếp nạn.
Tôi xin nghỉ, lập tức chạy về nha, trong phòng tắm tìm cái camera giấu kín kia.
Đây là phòng tắm chung của tôi và Lý Mạn.
Tôi không thể xác định là Lý Mạn hay là lần trước tên Vương Minh kia đến nhà.
Tóm lại tôi mặc kệ là ai chắc chắn đã quay cận mặt tôi.
Lần này không tung ra, lần sau thì sao?
Run rẩy, sợ hãi, phẫn nộ.
Nhất thời tôi cũng không biết tiêu hóa cái cảm chet tiệt này như thế nào.
Lấy lại bình tĩnh, tôi gọi cho một đồng nghiệp thân thiết ở công ty, đem những chuyện gần đây kể cho ấy.
Cô ấy là con của ông chủ, bí mật về chi nhánh để thực tập.
Cảm thấy buồn cho tôi, ấy lập tức giúp tôi lấy quyền giám sát camera mà chỉ có lãnh đạo cấp cao mới coi .
Trong camera Vương Minh thân hình mập mạp mang khẩu trang cùng một người thợ điện của công ty nào đó đi vào phòng họp.
Một người giữ thang, một người leo lên đặt mấy tấm ảnh trên cánh quạt.
Sau đó người thợ điện lại mày mò sửa ổ điện cả nửa ngày.
Sau khi xong tất cả những điều này, hai người họ cẩn thận rời đi.
Tôi cầm video đi nhờ rất nhiều bè cũng không thể chỉnh lại độ phân giải.
Chỉ một bóng dáng mơ hồ không thể nào định tội Vương Minh.
Đang lúc nghĩ rằng mình thất bại,, Lý Mạn từ ngoài cửa đi vào, ngâm nga một bài hát.
“Thật mất cả hứng, sắc mặt cậu như là sao? Độc thân quá lâu nên điên rồi à?”
Tôi , bình tĩnh mở miệng.
“Không phải cậu cũng sẽ sớm độc thân sao?”
“Ăn linh tinh cái gì thế! Cậu lại muốn cướp Vương Minh của tôi sao? Tôi cho cậu biết…..”
“Tôi có bằng chứng chứng minh ‘ ’ của cậu đã gắn camera trong phòng tắm của chúng ta, còn đem hình ảnh phát tán khắp nơi.”
“Tội này ở tù bao nhiêu năm nhỉ? Một năm? Ba năm?”
“Tóm lại, cậu thực sự phải tổ chức lễ kỷ niệm một mình đấy."
Lý Man bị tôi ngắt lời, biểu cảm từ bất mãn chuyển sang hoảng sợ.
Xem ra cậu ta cũng không biết chuyện mà Vương Minh đã .
Thấy cậu ta còn nghi ngờ, tôi trực tiếp lấy video cho cậu ta xem.
“Không thể nào, trai của tôi không phải là loại người như ! Cậu đang vu oan người khác! Đó không phải là ấy! Bây giờ mấy cái video giả cũng không khó! Tôi nghĩ do cậu không ăn nên thôi! Cố ý chia rẽ hai chúng tôi.”
Lý Mạn muốn giật lấy điện thoại của tôi.
Cũng may tôi đã sớm đề phòng, cậu ta không lấy .
“Tôi có thể ra nguồn gốc của video để chứng cứ, còn cậu? Cậu cách nào để chứng minh người trong video không phải là Vương Minh?”
“Anh, ấy không có mặc loại quần áo đó! Hơn nữa ấy cũng gầy… Dù sao đó cũng không phải ấy!”
Lý Mạn không thể giải thích tại sao.
Lo lắng đến mức đi lòng vòng.
“Cậu luôn rằng ta cậu, ta lại lén trộm cơ thể của những người phụ nữ khác. Nếu ta đã dám giấu camera trong phòng tắm,
Bạn thấy sao?