Không dọn, thì khi ấy về nhà, nền nhà sẽ dính đầy bẩn.
Nhưng nếu dọn, vào phòng người khác mà chưa xin phép cũng không phải phép.
Cuối cùng, tôi cầm khăn lau, cố gắng lau sạch nước ngay trước cửa phòng.
Vừa lau, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Một làn khói thuốc mờ mờ, lượn lờ len qua khe cửa.
Tôi hít mạnh,
Không phải ảo giác,
Thật sự có khói.
Tôi đạp mạnh cửa,
Cảnh tượng trước mắt khiến mồ hôi tôi túa ra như tắm,
Thiếu chút nữa tôi ngã sõng soài trên sàn.
“Cô ấy… rốt cuộc là ai ?”
Căn phòng tối om, toàn bộ đều là màu đen.
Ga trải giường, rèm cửa, giấy dán tường, đều một màu đen kịt.
Trong góc phòng có một cái bàn thờ,
Hai cây nến đỏ cắm điện, ánh sáng lập lòe quỷ dị.
Trên bàn thờ có một bức tượng,
Tôi không biết đó là tượng gì.
Ngọn nến cháy bén vào mép tường,
Lửa đã lan lên rèm cửa.
Đây không phải lúc để đứng ngây ra,
Trước tiên phải dập lửa đã!
Sau khi dập xong lửa, tôi gọi cho Điềm Điềm.
Vừa nhấc máy, ấy hét lên chói tai:
“Ai cho vào phòng tôi!?”
Tôi không vào không !
Nếu tôi không vào, thì lính cứu hỏa cũng vào,
Nếu không, căn nhà này sẽ cháy rụi mất!
Dù tôi đã giải thích cặn kẽ,
Dù tôi không hỏi gì về bàn thờ,
Cô ấy vẫn trách tôi.
37
Từ hôm đó, ấy không một lời nào với chúng tôi.
Mỗi lần về nhà, ấy chỉ co ro trong phòng,
Không giao tiếp với bất kỳ ai.
Tình trạng này kéo dài một tháng,
Chúng tôi cũng dần quen với điều đó.
Còn một tháng nữa là Tết.
Tôi và chị Tĩnh Nghi ca tối,
Tan xong, chị ấy khoác vai tôi:
“Em trai, đi ăn một bữa không?”
“À… thôi.”
“Gọi cả Bạch Đồng nữa.”
Ba người tìm một quán nướng,
Chị Tĩnh Nghi gọi rất nhiều xiên thịt.
Giữa chừng, chị ấy nâng ly, với hai chúng tôi:
“Có lẽ đến lúc hai đứa kết hôn, chị không dự .
Coi như hôm nay uống mừng trước nhé.”
Tôi sững sờ.
“Sao chị?”
“Tết này chị về quê.”
“Về quê thôi mà, có gì đâu, chị yên tâm, em với Đồng Đồng cũng chưa cưới vội đâu.”
“Chị về quê rồi, sẽ không quay lại nữa.”
Nói xong, chị ấy như lẩm bẩm với chính mình:
“Tiền tiết kiệm đủ rồi, đủ để chữa bệnh cho con.”
Bạch Đồng im lặng, đặt xiên thịt trong tay xuống.
Chị Tĩnh Nghi có vẻ đã say,
Cứ thế tự rót, tự uống,
Từng ly, từng ly một.
“Chồng chị mất sớm, con lại bị bệnh, cần ghép thận.”
“Chị chỉ còn cách ra ngoài kiếm tiền, để con ở nhà cho mẹ chăm sóc.”
“Thoáng cái, mấy năm rồi chị chưa về nhà.”
“Bây giờ thì ổn rồi, có đủ tiền rồi, chị có thể về bên con.”
Mắt Bạch Đồng đỏ hoe.
Tôi cũng thấy nghèn nghẹn trong lòng.
“Chị, sao chị không sớm với em chứ?”
Chị ấy không trả lời, chỉ tiếp:
“Thực ra trong nhà trọ này, ai cũng biết chị nghề gì.
Chị cũng chẳng giấu gì đâu.”
“Tiền chị kiếm , đúng là không sạch sẽ.
Chỉ có hai đứa em, chưa từng coi thường chị.”
“Chị biết hết.”
“Nhưng chị không quan tâm.
Chị cần tiền, để chữa bệnh cho con .
“Người khác có nhạo cũng chẳng sao.
Chị chỉ có thể nghĩ đến cách này,
Cũng chỉ có khả năng kiếm tiền theo cách này.”
“Hai đứa em là người tốt, chị hiểu.”
“Nhưng sau này, nếu vô gặp chị ngoài đường,
Đừng chào hỏi chị.”
“Chị không muốn nhớ lại quãng thời gian này nữa.”
“Hôm nay cứ ăn uống thật vui vẻ.
Hôm nay trôi qua rồi, thì mọi chuyện cũng sẽ qua đi.”
Tối hôm đó, tôi thực sự uống rất nhiều,
Uống đến say khướt.
Bạch Đồng không uống mấy,
Cô ấy còn phải đưa chúng tôi về nhà.
Nghe ấy kể lại,
Tôi nằng nặc đòi kết nghĩa huynh muội với chị Tĩnh Nghi,
Nhận chị ấy chị ruột của mình.
Chị ấy từ chối,
Tôi miệng thì không tin,
Nhưng trong lòng thì tin thật.
Vào lúc tôi túng quẫn nhất,
Chính chị ấy đã giúp tôi tìm hướng đi.
Chị ấy giúp tôi kiếm tiền,
Nhưng số tiền đó không phải là tiền dơ bẩn,
Không có gì quá giới hạn.
Chị ấy không phải là người coi rẻ bản thân.
Tôi không thể tưởng tượng ,
Chị ấy đã chịu đựng bao nhiêu áp lực,
Mới có thể kiếm tiền bằng cách đó.
Không lạ khi nửa đêm nào chị ấy cũng vào bếp hút thuốc.
Có thể là vì mất ngủ,
Cũng có thể là vì lý do nào khác.
Nhưng trong cái không gian u tối,
Với khói thuốc lượn lờ,
Sự bất lực của chị ấy như muốn vỡ òa.
Sau khi chị Tĩnh Nghi rời đi,
Tôi cũng bỏ việc.
Tôi với Bạch Đồng,
Sẽ tập trung ôn thi,
Không dính vào những thứ linh tinh nữa.
38
Trước khi Hàn Mai rời đi,
Cô ta khóc nức nở.
Điềm Điềm không ra khỏi phòng,
Cô ta chỉ có thể khóc với tôi và Bạch Đồng.
Cô ta khóc, rằng mình bị ung thư.
Cô ta khóc, rằng cha mẹ không khiến ta yên lòng.
Tiền ta cực khổ kiếm ,
Đều bị cha mẹ đem đi mua đồ sưu tầm.
Thư pháp chữ ký của danh nhân,
Vàng thỏi 599 tệ một viên to đùng,
Tiền xu kỷ niệm…
Tất cả,
Tất cả số tiền tiết kiệm của ta,
Đều bị hai ông bà già tiêu sạch.
Không muốn vật lộn nữa,
Quyết định về quê chờ chết.
Muốn nghỉ ngơi.
Cô ta khóc rất thảm thương, không giống giả vờ.
Cô ta còn đưa cho tôi xem kết quả xét nghiệm.
Thật sự là ung thư.
Cả đêm, ta lảm nhảm mãi chỉ mấy câu đó.
Như thể một người phụ nữ bị số phận vùi dập, không ngừng kể lể về nỗi đau của mình.
Nhưng ta có từng nghĩ đến không?
Những người già mà ta lừa mua thực phẩm chức năng,
Số tiền họ bỏ ra cũng là mồ hôi xương máu mà con cái họ cực khổ kiếm .
Những người ấy, họ tìm ai để đòi lại công bằng?
Chỉ là giờ báo ứng đến lượt mình,
Không chịu nổi,
Nên giả vờ vô tội mà thôi.
“Lạc Xuyên, em trai, giúp chị đi.”
“Chị vẫn muốn sống.”
“Em cho chị mượn 5000 không?Chị không mượn nhiều, chỉ 5000 thôi.
Chị muốn gom tiền phẫu thuật.”
“Coi như chị xin em.”
Nhưng Bạch Đồng giật lấy điện thoại của tôi.
“Chị, Lạc Xuyên không có công việc ổn định.”
“Cậu ấy chỉ sống nhờ vài việc lặt vặt.”
“Đào đâu ra 5000 mà cho chị mượn?”
Cuối cùng chùi nước mắt, rời đi không một lời khó nghe nào.
Nhìn theo bóng lưng ta,
Bạch Đồng đập nhẹ lên trán tôi một cái.
“Chị ta bán thực phẩm chức năng lừa đảo,
Anh cũng tin lời chị ta à?”
“Nghe qua thì không giống giả.”
“Chính là giả đấy.”
“Nhỡ đâu là thật thì sao?”
“Thật thì cũng đáng đời!”
39
Có lẽ vì đang là dịp Tết,
Căn nhà trọ mãi không có người mới chuyển vào.
Không khí trong nhà hoàn toàn lạnh lẽo.
Điềm Điềm vẫn ,
Ban ngày ra ngoài,
Ban đêm lao nhanh về phòng, không một lời.
Tôi và Bạch Đồng luân phiên gọi ấy,
Nhưng đều vô ích.
Vài ngày nữa, tôi và Bạch Đồng cũng sẽ về quê.
Cô ấy một mình ở lại liệu có ổn không?
Hai giờ sáng, bên ngoài tuyết rơi lất phất.
Bạch Đồng thức dậy đi vệ sinh,
Cô ấy sợ, nên muốn tôi đi cùng.
Cửa phòng Điềm Điềm bật mở.
Cô ấy mặc đồ ngủ, thẫn thờ đứng đó.
Tôi giật bắn mình.
“Điềm Điềm? Có chuyện gì ?”
Cô ấy đang mộng du sao?
Mang giày, mở cửa, đi ra ngoài.
Tôi hỏi Bạch Đồng:
“Là Điềm Điềm đúng không? Anh không nhầm chứ?”
“Đúng .”
“Mẹ nó, mau đuổi theo!
Bên ngoài tuyết rơi, ấy mặc đồ ngủ thế này sẽ bị lạnh mất!”
Tôi định chạy theo,
Nhưng bị Bạch Đồng giữ lại,
Bắt tôi mặc áo khoác trước.
Cô ấy đã đi một đoạn.
Có lẽ bị khí lạnh kích thích,
Bước chân của ấy càng lúc càng nhanh hơn.
Nhưng cũng may, ấy vẫn trong tầm mắt của chúng tôi.
“Điềm Điềm, sao thế? Cậu không sao chứ?”
Một chiếc áo khoác quân đội bất ngờ trùm lên người Điềm Điềm.
Tôi quay đầu , phía sau chính là trạm cứu hỏa.
“Hai người là của Điềm Điềm sao?”
“Anh biết ấy?”
Người lính cứu hỏa thở dài:
“Biết chứ, Điềm Điềm hay đến đây lắm.”
“Cô ấy thường xuyên mộng du đi đến đây, chỉ đứng trạm cứu hỏa, không một lời.”
40
Bạn trai của Điềm Điềm là một lính cứu hỏa,
Làm việc tại trạm này.
Một lần đi nhiệm vụ, ấy hy sinh.
Điềm Điềm phòng gần trạm,
Thỉnh thoảng đến vào bên trong.
Về sau, không biết tại sao,
Cô ấy bắt đầu bị dị ứng khói,
Có lẽ do tổn thương tinh thần,
Dẫn đến phản ứng thể chất.
Sau đó, ấy bắt đầu mộng du.
Chỉ lặng lẽ đứng ,
Không gì cả.
“Một tốt như … các cậu xem, phải sao đây?”
Người lính cứu hỏa rót cho chúng tôi hai cốc nước.
“Hai người là của ấy, hãy cố gắng khuyên nhủ.
Tình trạng này, tốt nhất nên đi bệnh viện.”
“Nhưng Điềm Điềm rất ít chuyện,
Chúng tôi khuyên thế nào, ấy cũng không nghe.”
Chúng tôi ngồi chuyện rất lâu.
Nói rằng mỗi đêm ấy đều có thể mơ thấy trai mình.
Nói rằng đêm qua tôi đã gọi điện cho gia đình ấy,
Hôm nay họ sẽ đến đón ấy.
Khi gia đình ấy đến,
Họ không ngừng cảm ơn tôi và Bạch Đồng,
Nói rằng họ không biết trạng của ấy đã nghiêm trọng như ,
Cũng may có chúng tôi.
Trên chuyến xe rời thành phố,
Chúng tôi cũng có mặt, muốn tiễn ấy một đoạn.
Điềm Điềm ngơ ngẩn quay đầu lại,
Đọc full tại page ‘” Vân hạ tương tư”
Nhìn chằm chằm màu đỏ chói chang ấy,
Mãi cho đến khi không thể thấy nữa.
Khi xuống xe, tôi đưa cho ấy một con búp bê.
Hồ Lô Huynh, đứa con thứ năm, bé phun nước.
41
Tết xong, tôi và Bạch Đồng lại gặp nhau trong căn nhà trọ.
Ôm chặt.
Hôn nồng nhiệt.
Tôi ở nhà chuyên tâm ôn thi,
Cô ấy tiếp tục giao đồ ăn,
À… nuôi tôi…
Cô ấy sẽ “tinh tinh tinh” chạy lên,
Mang cho tôi một phần cơm.
Dù sau Tết có rất nhiều người đến xem nhà,
Nhưng không ai dọn vào ở.
Thế là căn nhà trọ,
Cứ thế để hai đứa tôi ở không gần một năm,
Với mức giá cực thấp.
Cô ấy không mắng tôi,
Chỉ đánh tôi một trận.
Thi không đậu,
Chứng tỏ tôi không hợp với nó.
Lúc đầu, tôi định cùng ấy đi giao đồ ăn,
Nhưng ấy không đồng ý.
“Anh không hợp shipper.”
Nếu ngay cả công việc này cũng không nổi,
Tôi còn có thể gì?
Cuối cùng, tôi bắt đầu viết tiểu thuyết online.
Không ngờ có người đọc thật.
Thế là mua một cái máy tính cũ,
Chuyên tâm viết lách, kiếm chút tiền.
Bảo Bạch Đồng nghỉ việc,
Chuyên tâm nấu cơm cho tôi ăn.
Giờ đây,
Cuộc sống của chúng tôi,
Cũng xem như tự do tự tại.
[Toàn văn hoàn]
Bạn thấy sao?