26
Tôi ôm chặt chị Tĩnh Nghi, những mảnh kính vỡ bay tán loạn qua đầu tôi, rồi va vào đâu đó, vang lên những tiếng loảng xoảng.
Hai gã đàn ông đánh nhau như hai con dã thú dục.
Không màng tất cả.
Hôm nay phải phân cao thấp, cũng phải phân thắng bại sinh tử.
“Chúng ta có nên… gọi cảnh sát không?”
Tôi chỉ vào chàng trai đẹp mã, đang bị đè xuống đất đánh bầm dập.
Rồi chỉ vào Khang Kiện, một nửa tai đã bị cắn rách.
Cuối cùng, tôi sang Doanh Doanh, khuôn mặt vô cảm,
Ngồi bệt xuống đất, lấy miếng đệm mút áo lót lót dưới mông, ung dung hút thuốc.
“Thôi bỏ đi, để Doanh Doanh xử lý.”
Hút xong điếu thuốc, Doanh Doanh vớ lấy một chiếc ghế gấp,
Đập bốp bốp vào lưng mỗi gã một cái.
“Đ mẹ, đánh đủ chưa?”*
Khang Kiện dừng tay, thở hổn hển như trâu.
Chàng trai đẹp mã nức nở khóc, máu chảy ròng ròng.
Tôi và chị Tĩnh Nghi im lặng dọn dẹp mớ hỗn độn dưới đất.
“Cộc cộc cộc.”
Tôi tưởng hàng xóm nghe ồn báo cảnh sát, vội chạy ra mở cửa.
Cửa mở ra.
Một người đàn ông tóc vàng, mặc vest, đeo kính,
Trên tay ôm một bó hoa, mỉm đứng trước mặt tôi.
“Hello, Doanh Doanh có nhà không?”
27
“Cậu… cậu là ai?”
“Tôi là trai của Doanh Doanh, du học nước ngoài, vừa mới xuống máy bay.”
“À…”
Tôi cố gắng dùng cơ thể mình chắn tầm của ta, vẫn không nhịn hỏi:
“Sao cậu biết ấy ở đây?”
“Tôi thường đặt đồ ăn giao đến cho ấy.”
“Ờ, người em, chuyện là thế này…”
“Lạc Xuyên, để ta vào.”
Doanh Doanh đã lên tiếng, tôi đương nhiên phải nhường đường.
Anh chàng du học sinh bước vào, vừa cảnh tượng trước mặt, mặt đần thối.
Một tóc tai rối bù, ngồi bệt xuống đất, lấy áo lót đệm, mặc áo ba lỗ rộng thùng thình.
Một chàng trai đẹp mã, mặc quần lót đỏ, mặt đầy máu, răng cửa mất hai chiếc.
Một người đàn ông khác, ôm tai, trừng mắt đầy sát khí, run rẩy châm thuốc mà châm mãi không nổi.
Căng thẳng dục, căng đến mức muốn nổ tung.
“Cả ba người, theo tôi!”
Anh chàng du học sinh còn muốn gì đó.
“Bớt nhảm, đi mau!”
Nói xong, Doanh Doanh dẫn đầu bước ra cửa.
“Ơ, Doanh Doanh, cậu có muốn mặc thêm…”
Chị Tĩnh Nghi còn chưa kịp xong,
Ba người kia đã đi mất dạng.
“…quần dài không?”
Tối hôm đó, khi Doanh Doanh quay về, tôi và chị Tĩnh Nghi cũng vừa chuẩn bị đi .
Tôi định vài câu an ủi,
Nhưng ba người đàn ông kia lén lút chen vào nhà.
Ba người trai của Doanh Doanh.
Một người đẹp mã, một người có sức lực, một người là chỗ dựa tinh thần.
Chết mẹ rồi.
Lần này có đánh nhau nữa không đây?
Ai ngờ ba người lại phân công công việc rõ ràng.
Chàng trai đẹp mã: Cứ từng chuyến từng chuyến, mang đồ mới đến thay mấy thứ bị đập vỡ trong nhà.
Khang Kiện: Dọn dẹp bãi chiến trường, dốc hết sức lực lao mà không một lời than vãn.
Anh du học sinh: Lấy điện thoại ra.
“Hai người xem có thứ gì của mình bị hư hỏng không, bao nhiêu tiền tôi sẽ bồi thường thay Doanh Doanh.”
Tôi và chị Tĩnh Nghi nhau.
Trong mắt chỉ có hai chữ:
“Trâu bò!”
28
Hôm đó tiệm massage chân đông khách, tôi phải tăng ca khá lâu.
Về đến nhà gần 12 giờ đêm.
Vừa bước vào phòng, một làn khói xộc vào mũi, suýt chút nữa khiến tôi nghẹt thở.
Doanh Doanh, đôi mắt đỏ ngầu vì say, mỉm tôi.
Bên cạnh là một chai rượu vang một lít, chỉ còn một phần năm chai.
Bên cạnh nữa là một đống đầu lọc thuốc lá cháy đen, bị đốt đến mức cháy cả phần bông lọc.
Tôi vội vàng lấy điếu thuốc trong tay ấy, dập tắt, phủi sạch tro tàn trên người ấy.
“Sao ?”
“Ồ, Lạc Xuyên à, về rồi hả? Chuyện là thế này… hôm nay cậu ngủ phòng tôi đi, tôi ngủ phòng cậu, đổi chỗ một ngày, không?”
“Chắc chắn không .”
Tôi đâu dám ngủ phòng ấy.
Lỡ mai có thằng nào đó tới, thấy tôi đi ra từ phòng ấy, lại đánh tôi một trận thì sao?
“Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Tôi đ*o mẹ nó… có bầu rồi.”
“Có bầu rồi thì đừng uống rượu nữa.”
Tôi lẳng lặng lấy chai rượu khỏi tay ấy.
“Ai là cha đứa bé?”
“Không biết, mà ai quan tâm chứ, chắc chắn không phải cậu.”
“Thôi nào, đừng .”
Cô ấy hì hì, nhào vào lòng tôi.
Tôi vội đỡ ấy ngồi thẳng dậy.
“Có phải cậu cảm thấy tôi rất tệ không?”
“Ừm… cũng không hẳn, ngoại trừ chuyện cảm ra… thì những cái khác cậu rất tốt.”
“Xạo. Tôi biết hết các cậu nghĩ gì, các cậu đều cho rằng tôi là đồ tệ bạc, tôi biết hết, tôi không quan tâm.”
Tôi đỡ ấy ngồi xuống giường.
“Tôi thực sự không nghĩ như .”
Tôi ngập ngừng, vẫn hỏi:
“Còn đứa bé, cậu định gì?”
“Đương nhiên là sinh rồi.”
Tôi biết trước ấy sẽ , khi tận tai nghe , tôi vẫn không biết nên diễn tả cảm giác của mình thế nào.
Một thương, chăm sóc một con chó hoang nhỏ đến thế,
Làm sao có thể nỡ bỏ đi một sinh mệnh nhỏ bé đang lớn dần trong bụng mình?
“Mai tôi sẽ bỏ thuốc, bỏ rượu, bỏ đàn ông. Tập trung dưỡng thai.”
“Ừm, cũng là tốt cho bản thân cậu nữa.”
29
Hôm sau, Doanh Doanh lại trở thành chính mình của ngày thường.
Trang điểm nhẹ nhàng, đôi chân dài trắng muốt bước trên đôi giày hồng nhỏ xinh, kéo theo một chiếc vali lớn.
“Chuẩn bị chuyển đi rồi à?”
“Ừ.”
Cô ấy vỗ trán, như nhớ ra gì đó:
“Cậu chờ chút.”
Cô ấy quay vào phòng, kéo theo một chiếc túi lớn, như một kho báu, lần lượt lấy từng món ra cho tôi xem.
“Hai chai rượu vang này, siêu đắt luôn, năm nào tôi cũng không nhớ, cậu giữ lại, mất ngủ thì uống.”
“Hai cây thuốc này chưa bóc, là thuốc lá nữ, không biết cậu có hút quen không.”
“Dầu gội, sữa rửa mặt, sữa tắm, đều là loại dùng chung cho nam nữ, tôi mua từ đợt giảm giá ngày 11/11, chưa mở hộp, cậu dùng đi, đừng chê.”
“Mấy món đồ trang điểm này cậu không dùng , toàn hàng xịn, sau này có thì tặng ấy.”
“Còn lại cũng chẳng có gì, chỉ là chút đồ ăn vặt, mì ăn liền, đồ uống, chắc chưa hết hạn đâu, cậu kiểm tra lại cho chắc.”
Tôi xoa mũi, hơi nghèn nghẹn.
“Nhiều thế này, cậu mang đi đi, toàn đồ đắt tiền cả.”
“Nặng lắm, xách không nổi.”
“Tôi có thể giúp cậu mang xuống.”
“Đừng phiền phức nữa, cứ để lại cho cậu đi.”
“Mọi người chia nhau cũng , để hết cho tôi không hay lắm.”
Cô ấy rạng rỡ.
“Ngốc à, chị thương cậu đấy. Cả căn nhà này, chỉ có cậu không kiếm tiền, chị không thương cậu thì thương ai?”
Cô ấy vẫn chưa biết tôi đã đi ở tiệm massage chân, đúng là một vô tư vô lo.
“Để tôi giúp cậu mang hành lý xuống.”
Dưới lầu, một chiếc SUV đen đã đỗ sẵn, thấy chúng tôi xuống, tài xế bấm còi.
“Doanh Doanh, giữ gìn sức khỏe nhé.”
“Cậu cũng cố gắng ôn thi, chị tin cậu sẽ đỗ.”
“Mượn lời tốt lành của cậu.”
Cô ấy quay người, ôm chặt Tiểu Bạch, vẫy tay tạm biệt tôi.
“Tạm biệt nhé.”
30
Doanh Doanh ra đi một mình.
Ngoại trừ tôi, không ai biết chi tiết lúc ấy rời đi.
Nhiều năm sau, hình bóng nhỏ bé mạnh mẽ ấy vẫn xuất hiện trong ký ức tôi.
Câu tôi từng với ấy hoàn toàn là thật lòng.
Ngoại trừ chuyện cảm và đời tư, ấy thực sự là một tốt.
Trong xã hội bây giờ, cách sống của ấy không thể là đúng, cũng chẳng phải tội ác tày trời.
Mong rằng trong tương lai, ấy có thể tìm thấy bến đỗ thuộc về mình.
Trong thời gian tôi đi , bố tôi đổ bệnh, cần phẫu thuật, mất 50.000 tệ.
Tôi gom hết số tiền mình có, chuyển về nhà 40.000, giấc mơ chuyển sang nơi ở tốt hơn lại tan thành mây khói.
Mà từ ngày Doanh Doanh rời khỏi căn trọ, cứ như có một kíp nổ kích hoạt,
Bạn cùng phòng lần lượt dọn đi, mối quan hệ giữa những người còn lại cũng dần trở nên vi diệu.
“Tiểu Xuyên à, bây giờ căn phòng lớn đó đang trống, cậu không chuyển qua lỡ có người khác dọn vào thì sẽ không đổi nữa đâu.”
“Tôi biết rồi, tôi không có tiền.”
“Đây đã là giá hữu nghị rồi, 650 tệ một tháng, thực sự không đắt.”
“Tôi biết là không đắt, tôi thực sự không có tiền.”
Tôi ngồi ở phòng khách gọi điện, mọi người xung quanh đều nghe thấy.
Hàn Mai tiến lại gần, nham nhở, đối diện điện thoại to:
“Này cậu môi giới, tôi chuyển qua không?”
Đầu dây bên kia lập tức cao giọng:
“Được chứ, chị Mai, tiền là 800, giá tốt lắm rồi.”
“Xí, tôi nghe thấy hết rồi nhé, vừa nãy cậu bảo với Lạc Xuyên là 650 một tháng.”
“Chị à, tôi thương Lạc Xuyên không kiếm ra tiền, cậu ấy là sinh viên, tôi không thu lời gì từ cậu ấy đâu, kể cả tiền hoa hồng cũng bỏ luôn. Chị là giảng viên, không thiếu tiền đâu, đúng không?”
“Không , 700, đồng ý thì tôi chuyển qua.”
Môi giới còn muốn gì đó, Bạch Đồng đã giật lấy điện thoại, tắt ngang cuộc gọi.
Cô ấy trừng mắt Hàn Mai:
“Chị không có điện thoại à? Muốn gọi thì dùng của mình mà gọi.”
“Ý là gì?”
“Không có ý gì hết, trạng của Lạc Xuyên chị cũng biết mà, sống trong bếp, ngày nào cũng bị ám khói dầu, chị thực sự nỡ cướp phòng của cậu ấy à?”
“Cái gì mà cướp với giật? Nó có tiền thì nó đi.”
Chị Tĩnh Nghi cũng lên tiếng:
“Bây giờ phòng trống, để Lạc Xuyên vào ở là rồi, phòng của chị cũng không đến nỗi không ở .”
“Ý các người là sao? Giờ tôi thành phản diện rồi à?”
Hàn Mai đập bàn, lấy điện thoại gọi lại cho môi giới.
Vừa gọi vừa lẩm bẩm:
“Lạc Xuyên, cậu cũng đừng tôi độc ác, nếu cậu muốn, thì đến ở phòng của tôi, dù sao cũng tốt hơn bếp.”
Điện thoại kết nối, đầu dây bên kia đang bận.
Hàn Mai sững người.
Bạch Đồng mỉm :
“Anh ơi, phòng của Doanh Doanh, em rồi.”
Hàn Mai không chịu nổi:
“Rõ ràng tôi trước!”
Bạch Đồng phớt lờ, vào điện thoại:
“Tiền 800 đúng không? Tôi sẽ chuyển ngay bây giờ.”
“800? Cô điên rồi à? Vừa nãy người ta 700, không nghe thấy sao?”
Bạch Đồng vẫn lơ đẹp, bước đến cạnh tôi, nắm lấy tay tôi:
“Chúng ta cùng , 300 của cậu, 500 của tôi.”
“C-cùng ở?”
Lời còn chưa dứt, Bạch Đồng hôn nhẹ lên má phải tôi.
“Ngốc à, mau dọn đồ đi.”
Bạn thấy sao?