Đó là một căn phòng tối mờ, đèn tường hồng nhạt, tạo ra bầu không khí mờ ám đến lạ.
Tôi đứng khựng lại ngay cửa, cảm giác như đứa trẻ mắc lỗi.
“Còn đứng ngây ra đó gì? Lên giường, đóng cửa lại.”
…
“Nhanh lên, đừng có dây dưa lề mề, lát nữa khách vào rồi, không còn thời gian dạy cậu nữa đâu!”
Tôi rón rén ngồi xuống mép giường, chỉ dám đặt một bên mông lên.
“Cởi ra đi.”
“Hả?”
“Cậu bị sao ? Cởi ra!”
“À… vâng.”
Tôi rón rén cởi áo, chưa kịp gì tiếp, chị ấy tôi chằm chằm, bật .
“Cậu bị bệnh hả? Tôi bảo cởi giày, cậu cởi áo gì?”
“À… xin lỗi xin lỗi, tôi hiểu nhầm…”
21
Chị Tĩnh Nghi rửa chân cho tôi một lượt, rồi giảng giải một đống về tinh dầu, kem dưỡng, các loại sản phẩm chăm sóc chân.
Tôi nghe mà ù cả tai, cũng chẳng nhớ mấy.
“Tuần đầu tiên, cậu cứ tập rửa chân trước, thành thạo rồi tôi dạy tiếp.”
“Được.”
“Nào, cậu thử rửa chân cho tôi đi.”
“À… ạ.”
Phải công nhận, tiệm này , bảo rửa chân thì đúng là chỉ rửa chân.
Trong một tuần đầu, tôi không biết mình đã rửa bao nhiêu đôi chân.
To có, nhỏ có, béo có, gầy có, có mùi có, không mùi cũng có, màu sơn móng đủ loại.
Điểm chung duy nhất là tất cả khách hàng của tôi đều là phụ nữ, mà đủ mọi độ tuổi.
Rửa đến mức tay tôi mỏi nhừ, chân tê dại, đúng là công việc lao chân tay thực sự.
Mà quả thực không có dịch vụ nào khác.
Dù tin hay không thì tôi thật, thực sự chỉ rửa chân.
Một tuần sau, chị Tĩnh Nghi bắt đầu dạy tôi massage lưng đơn giản, kèm theo massage cánh tay, đùi.
Tất nhiên, vẫn là massage xanh sạch, không tạp chất.
Có những khách thích tay chân, gặp huống này, chị Tĩnh Nghi dặn dò rất kỹ:
Không xung đột với khách.
Khéo léo dẫn dắt khách nâng cấp dịch vụ.
Phần còn lại không cần tôi quan tâm.
Sau một tháng, tôi nhận lương 8.200.
Tôi thật sự mở mang tầm mắt—chỉ rửa chân thôi mà một tháng có thể kiếm từng này tiền?
Bàn tay tôi có phải bằng vàng không ?
Mấy cái bồn ngâm chân hồng ngoại, máy massage của Hàn Mai, có ngon hơn bàn tay tôi không?
Nhận lương xong, tôi vui vẻ gửi chị Tĩnh Nghi một bao lì xì, chị ấy không nhận.
Cuối cùng, tôi nài nỉ mãi, chị ấy mới đồng ý để tôi mời một bữa cơm.
Hai người uống chút rượu, tôi mượn hơi men hỏi bâng quơ:
“Chị, nếu tôi ở đây lâu dài, có thể kiếm bao nhiêu?”
“Còn tùy gì nữa.”
“Rửa chân, massage.”
“Tầm 20.000 một tháng là có thể đạt .”
“Vậy còn cao hơn nữa thì sao?”
“Cao hơn à? Cao hơn thì cậu chịu không nổi đâu.”
“Ơ…”
“Chị thì sao? Chị kiếm bao nhiêu?”
Vừa hỏi xong tôi đã hối hận, câu này hơi vô duyên.
Chị ấy không giận, chỉ nhẹ:
“Cũng tương đương cậu thôi.”
Vậy tức là mỗi tháng hai mươi mấy ngàn cũng không phải là không thể.
Nhưng nếu đã kiếm từng ấy, tại sao chị ấy vẫn ở chung với chúng tôi?
Tất nhiên, câu này tôi không hỏi, vừa lỡ lời một lần rồi, không thể lỡ lần nữa.
22
Tôi coi như đã ổn định công việc ở tiệm massage chân, còn chuyện ôn thi cao học thì… cứ từ từ đã.
Nói dễ nghe là hoãn lại một chút.
Nói thực tế thì mỗi ngày chỉ lướt qua vài từ vựng cho có lệ.
Lần duy nhất tôi thực sự dùng đến kiến thức học hành, là khi tiệm có một khách nước ngoài, tôi nhận phục vụ, giao tiếp khá trôi chảy.
Khách tip thêm, chủ tiệm vui như vớ vàng, còn bảo từ giờ muốn thử kinh doanh theo hướng quốc tế.
Trước đây ôn thi cao học, đầu óc tôi mệt mỏi.
Giờ massage chân, thể xác tôi mệt mỏi.
Mệt đầu, là mệt đến mức trằn trọc mất ngủ.
Mệt xác, là vừa chạm gối đã ngủ say như chết.
Bạn trai của Doanh Doanh cũng lâu rồi không qua thế nên giấc ngủ của tôi ngày càng chất lượng.
Tôi tính khoảng nửa năm, kiếm ít tiền, rồi chuyển sang chỗ ở tốt hơn.
Hôm đó tan , Doanh Doanh ôm về một chó nhỏ, đặt tên là Tiểu Bạch.
Nhìn giống chó hoang mới sinh, tôi cũng không biết giống gì.
Chó nhỏ rất lanh lợi, gặp ai cũng “gâu gâu” hai tiếng, đuôi vẫy tít như cánh quạt trực thăng.
Cô ấy mua cả ổ, bát, thức ăn, đồ chơi cho nó, chăm sóc cực kỳ chu đáo.
Phải công nhận, bất kể phụ nữ bao nhiêu tuổi, đối với chó con dễ thương, họ đều không có sức kháng cự.
Nhà có thêm Tiểu Bạch, tiếng cũng nhiều hơn,
Quan hệ giữa các cùng phòng cũng hòa hợp hơn một chút.
Nửa đêm, tôi mơ màng tỉnh dậy đi vệ sinh.
Vừa bước vào nhà tắm, tôi dẫm thẳng lên đuôi Tiểu Bạch.
“GÀOOOO—!!!”
Cả nhà bị đánh thức một nửa, vội vàng lao ra.
Tôi quên kéo quần lót, chỉ kịp mặc quần dài vào trước.
Doanh Doanh ôm lấy Tiểu Bạch:
“Ôi ngoan nào, sao thế, sao thế?”
Tôi lau mồ hôi, gượng gạo :
“Xin lỗi, tôi lỡ dẫm lên nó một phát.”
Người đầu tiên trách tôi, lại là chị Tĩnh Nghi, người thân với tôi nhất.
“Cậu không đường à?”
“Thực sự không thấy nó, mà sao nó lại vào toilet?”
“Nó cũng phải đi vệ sinh chứ.”
Tôi cúi xuống , mới thấy cạnh bồn cầu có một chiếc khay màu hồng—
Bồn vệ sinh của Tiểu Bạch.
“Cậu có biết tôi mất bao lâu mới huấn luyện nó đi vệ sinh đúng chỗ không?”
Tôi bất lực thở dài:
“Được rồi, lỗi của tôi, để nó đi trước.”
Đấy, giờ thứ tự đi vệ sinh trong nhà là:
Phụ nữ > Chó > Tôi.
Tiểu Bạch liếc tôi, rồi lại liếc cái khay vệ sinh, lắc đầu nguầy nguậy.
“Cậu xem, bị cậu dọa đến mức không dám đi nữa rồi!”
Tôi khổ:
“Thế tôi lạy nó một cái, chưa?”
Mọi người phì , còn tôi thì ngồi trên bồn cầu, hoàn toàn mất cảm giác muốn đi vệ sinh.
Xong rồi, hôm nay tôi với một con chó đều “xuất sư vị tiệp thân tiên tử”.
Từ giờ về sau, chuyện này vẫn là để KFC lo thì hơn.
23
Hôm sau, tôi còn chưa kịp ra ngoài, Doanh Doanh đã tìm tôi trước.
Cô ấy rằng hôm qua hơi nặng lời, muốn tôi bỏ qua cho ấy.
Thật ra tôi không để bụng, phần lớn những câu đáp trả qua lại cũng chỉ là giỡn.
“Thế này nhé, tôi tặng cậu hai vé xem phim, coi như bồi thường.”
Tôi nhận lấy, xuống—
Bộ phim hot nhất hiện nay, hơn nữa còn là vé của một rạp chiếu phim tư nhân.
“Cậu không đi à?”
“Tôi xem mấy lần rồi.”
“Ơ… thế à…”
Tôi còn chưa kịp từ chối, ấy đã ôm Tiểu Bạch ra ngoài dắt chó đi dạo.
Tiểu Bạch đúng là sướng, theo ấy, ăn ngon ở sạch, còn đi chơi thường xuyên.
Vé này cũng đắt, không đi thì phí quá.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi gửi tin nhắn cho Bạch Đồng.
【Tối nay đi xem phim không?】
Ba phút sau.
【Mấy giờ?】
【Bắt đầu lúc 9:30.】
【Được.】
24
Tôi chỉ vào màn hình lớn trong rạp, không ngừng thề thốt.
“Tôi mà lừa cậu câu nào thì tôi chó! Vé này thực sự là Doanh Doanh đưa tôi, tôi nghĩ không đi thì phí, chỉ có thôi!”
Nhưng Bạch Đồng vẫn tôi đầy hoài nghi.
Phim thì hay, hài kịch cảm.
Rạp chiếu phim cũng rất nổi tiếng.
Nhưng mà…
Tôi không biết mình hiểu lầm hay không.
Bây giờ rạp chiếu phim tư nhân lại “tư nhân” đến mức này à?
Cả rạp chỉ có hai chúng tôi?
Không chỉ thế…
Ghế đâu?
Sao lại là một cái giường tròn to đùng???
Tôi biết nằm xem phim rất thoải mái, mà…
Có cần phải thân mật đến mức này không?
Phim dài hai tiếng rưỡi.
Lúc mới bắt đầu, chúng tôi ngồi thẳng lưng nghiêm túc.
Ngồi một lúc thấy không thoải mái, tôi tựa vào đầu giường.
Chốc lát sau, ấy cũng ngồi không yên, tựa vào tôi.
Sau một tiếng rưỡi.
Tôi tựa đầu giường, ấy tựa vào vai tôi, ngủ mất rồi.
Tôi cũng không đánh thức ấy, cứ để ấy ngủ yên.
Phim kết thúc, tôi vỗ nhẹ lên mặt ấy.
“Ơ… xin lỗi, tôi ngủ quên mất.”
“Không sao.”
“Phim hay không?”
“Không hay, cậu ngủ còn lời hơn.”
Cô ấy rất tươi.
Trên đường về nhà trọ, không biết ai là người chủ trước,
Chúng tôi nắm tay nhau.
“Cậu ôn thi thế nào rồi?”
“Tốt lắm.”
“Nghe cậu vừa vừa học, đừng để mình quá sức đấy.”
“Không sao đâu, còn cậu? Làm văn thư có quen không? Giờ nhiều công ty, nhân viên văn phòng cũng bị giao đủ thứ việc ấy.”
“Tôi cũng ổn.”
Hai người nắm tay nhau leo lên bảy tầng lầu, không hề thấy mệt.
Lúc mở cửa, tự nhiên thả tay ra.
Vốn nghĩ không muốn phiền người khác đang ngủ.
Ai ngờ…
Trong phòng lại mưa rồi.
Phiên bản tiếng Anh.
Bạn trai của Doanh Doanh lại đến ngủ nhờ rồi.
25
Tôi ngủ một mạch đến hơn 10 giờ sáng.
Vừa mở cửa, tôi đụng mặt chị Tĩnh Nghi.
Chị ấy chỉ vào phòng Bạch Đồng, rồi nở một nụ đầy ẩn ý.
Tôi cũng không biết giải thích sao.
Phần lớn mọi người đã đi .
Doanh Doanh không biết hôm nay nghỉ hay xin nghỉ, vẫn chưa thức dậy.
Bây giờ trong nhà chỉ còn tôi và chị Tĩnh Nghi.
“Cộc cộc cộc.”
Có tiếng gõ cửa.
Tôi vô thức chạy ra mở.
“Ồ, , hôm nay không đi à?”
“À… ca chiều.”
Có gì đó không đúng lắm.
Người đến là Khang Kiện—chuyên gia đánh giày miễn phí.
Nhưng mà… không phải hắn đang ở trong phòng Doanh Doanh sao?
Đệch! Chết mẹ rồi!
“Tôi đến tìm Doanh Doanh.”
“À à… ấy đi rồi.”
“Không thể nào, hôm nay ấy nghỉ. Dạo này sức khỏe ấy không tốt, tôi đến để chăm sóc.”
Lúc đó, bộ não ngu ngốc của tôi bắt đầu hoạt hết công suất,
Căng đến mức đề toán cao cấp cũng chưa từng nghĩ nhanh như .
“À… ấy ra ngoài rồi, chắc… chắc dắt chó đi dạo đấy.”
Khang Kiện liếc xuống, thấy đôi giày hồng của Doanh Doanh đặt ngay trước cửa.
“Thế là…”
“Ai đấy? Mẹ kiếp, sáng sớm mà không để cho người ta ngủ hả?”
Giọng Doanh Doanh đầy khó chịu vì ngái ngủ, vang lên từ trong phòng.
Khang Kiện quay lại tôi, mắt đầy nghi hoặc.
“Cô ấy đang ở nhà mà?”
Tĩnh Nghi nhanh tay kéo tôi sang một bên, giọng điềm nhiên:
“Cậu nhớ nhầm rồi, ấy có nhà.”
“Doanh Doanh, khỏe hơn chưa?”
Khang Kiện tháo giày, bước vào nhà.
Cửa phòng Doanh Doanh mở ra.
Một chàng trai đẹp trai, mơ màng buồn ngủ, ló đầu ra.
Phía dưới, là một chiếc quần lót đỏ.
“Ai ?”
Bạn thấy sao?