Nương Tử Thô Kệch – Chương 9

23.

 

Nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ, thứ đợi hắn không phải là bão táp cuồng phong gì, mà là một lời ước định của Lâm Miên Miên:

 

"Vệ Vô Dạng, không cho phép chàng hưu thê, hưu thê rồi, thanh danh của ta cũng không còn nữa, không thể xuất giá nữa. Nhưng có điều, nếu chàng đỗ Trạng Nguyên, ta chấp nhận ký lên hưu thư cùng chàng. Chàng thông minh như thế, chắc chỉ cần không đến ba, năm năm là có thể đậu đạt rồi đúng không? Đến lúc đó, chàng muốn cầu hôn với Triệu gia, Triệu tiểu thư chắc chắn cũng sẽ bằng lòng..."

 

Vệ Vô Dạng đang đắc ý thì lại nghĩ đến câu "Thanh danh của ta không còn thì sẽ không thể xuất giá nữa" thì nhảy dựng lên.

 

"Lâm Miên Miên, rời khỏi ta rồi ngươi còn muốn gả cho ai cơ!"

 

Nếu hắn tinh ý hơn một chút thì không nên hỏi đến chuyện này, đã hỏi, ta cũng thực sự nghiêm túc suy xét một chút:

 

"Ta thấy nhi tử của Phúc bá cũng rất tốt. Khuôn mặt tròn trịa, rất phúc hậu."

 

"Nhưng tên đó chỉ là một tên vườn thôi!"

 

"Làm vườn thì sao đâu chứ, có tiền là không sợ đói c.h.ế.t rồi."

 

Không sợ đói chết!

 

Nàng giỏi lắm!

 

Bình giấm chua đổ đầy ra trong không khí luôn rồi.

 

Hắn muốn cắn c.h.ế.t đồ ngốc không có lương tâm trước mặt này.

 

Mà quả thật, hắn nghĩ thế nào thì thế ấy.

24.

 

Hôm đó, Tam công tử vẫn luôn vì thân thể yếu ớt mà không dám phải kích, đặt Lâm Miên Miên lên giường, mạnh mẽ cắn nàng ta một cái.

 

Con thỏ nhỏ cắn trúng lão hổ, uy phong cũng chỉ ngắn ngủi kéo dài mấy giây.

 

Vệ Vô Dạng còn chưa kịp giải phóng cơn giận đã bị một cước đá bay.

 

Sau đó, hắn lại bị người kia đè xuống đánh m.ô.n.g cả đêm.

 

25.

 

Vệ Vô Dạng cảm thấy cái m.ô.n.g của mình đã sưng thành một ngọn đồi luôn rồi.

 

Tam công tử lần đầu tiên cảm nhận mùi vị ngồi thôi cũng khó khăn là như thế nào.

 

Rõ ràng là bị thương rồi, thế mà hắn vẫn không ngoan ngoãn chút nào, nằm trên giường sai sử ta đủ kiểu.

 

"Lâm Miên Miên, ta muốn uống trà!"

 

"Lâm Miên Miên, ta muốn ăn bánh hoa quế!"

 

"Lâm Miên Miên, ta đau quá, thổi cho ta~"

 

Việc này là do ta không đúng, ta nhận .

 

Chẳng qua tên này cứ nước càn, ta đánh cho hắn thêm cái nữa.

 

"Vệ Vô Dạng, chàng thích Triệu tiểu thư đúng không?"

Vệ Vô Dạng hít một ngụm khí lạnh.

 

"Chứ sao nữa, Triệu tiểu thư nhã nhặn lịch sự, lại hiểu lễ nghĩa, không có chanh chua đanh đá giống như ngươi."

 

"Vậy chàng thích nàng ấy như thì không trêu chọc ta, cũng không trêu chọc nha hoàn trong Vệ Phủ, phải một lòng một dạ đối tốt với nàng. Vệ Vô Dạng, trên đời này không có nương nào muốn cùng một nương khác vợ của một tướng công duy nhất đâu."

 

Yết hầu Vệ Vô Dạng cuộn lên cuộn xuống, như muốn gì đó.

 

Nhưng đầu óc lại dường như đình trệ.

 

"Vệ Vô Dạng, nếu chàng thật lòng thích Triệu tiểu thư, ta sẽ giúp chàng."

 

"Ngươi mà cũng đòi giúp ta, giúp kiểu gì? Lâm Miên Miên, ngươi cho ta nghe thử xem, ngươi có thể giúp ta bằng cách gì nào!"

 

Vệ Vô Dạng lớn lên rất tuấn tú, giận lên lại càng ưa hơn.

 

Nhưng muốn chiếm lấy cảm của Triệu tiểu thư, chỉ có ngoại hình đẹp không đủ.

 

26.

 

Triệu tiểu thư nhã nhặn dịu dàng, tài sắc vẹn toàn.

 

Triệu phủ cũng rất có tiếng ở thành Tây Châu.

 

Triệu gia mỗi năm đều tổ chức phát cháo miễn phí cho bách tính đói khổ.

 

Dục đường* lớn nhất thành cũng là do Triệu tiểu thư dùng tiền riêng của mình mở ra.

 

*Dục đường: Cô nhi viện.

 

Nữ tử tốt như , gia thế lại cường đại, tên ngốc cà lơ phất phơ như Vệ Vô Dạng căn bản là không xứng với nàng ấy.

 

Đương nhiên không phải ai cũng nghĩ như thế.

 

Mấy nương gả cho những người có chút học thức trong thành Tây Châu luôn ngấm ngầm tráo phúng Triệu tiểu thư giả vờ cao thượng.

 

Sĩ nông công thương.

 

Bọn họ cho rằng, Triệu tiểu thư dù có gia tài bạc triệu thì cũng thua kém một viên quan nhỏ.

 

"Vệ Vô Dạng, nếu chàng đỗ trạng nguyên, có tám người nâng kiệu lớn, mang lễ vật kéo thành hàng dài đến cầu hôn Triệu tiểu thư, nàng ấy chắc chắn sẽ không tử chối chàng. Không có nương nào có thể từ chối tấm chân đó đâu."

 

"Không có nương nào có thể từ chối tấm chân đó..." - Vệ Vô Dạng nhếch môi châm biếm, "Vậy Lâm Miên Miên, ngươi thì sao?"

 

Nếu như ta đỗ đạt Trạng Nguyên rồi, ngươi vẫn không muốn nương tử của ta sao?

 

"Ta..."

 

"Quên đi quên đi, mang đồ của ngươi rời khỏi phòng ngủ của ta đi."

 

Thấy ta không nhúc nhích, hắn lại châm chọc.

 

"Sao, không phải muốn muốn vạch rõ giới hạn với ta à, giờ thực sự thế ngươi lại chịu không nổi?"

 

Vệ Vô Dạng híp mắt lại, sĩ diện .

 

Ồn ào một hồi.

 

Ta dọn đồ rời đi.

 

Nhìn gian phòng trống rỗng, Vệ Vô Dạng nằm trên giường, khó chịu thở dài.

 

Trời ạ, cái miệng thiếu đánh này của hắn.

 

Chờ đến khi hắn bỏ sĩ diện xuống, nháo nhào tìm ta về, Vệ phủ đã truyền khắp nơi tin tức ta và hắn bất hòa chia phòng ngủ riêng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...