Nương Tử Thô Kệch – Chương 3

6.

 

Ở cùng với Vệ Vô Dạng nửa tháng, ta học viết tám chữ: Vệ Vô Dạng, Lâm Miên Miên, hưu thư.

 

"Ta là nương lợi nhất trần đời đó!"

 

"Này này này, ngươi cũng chỉ biết đọc biết viết có bảy chữ, lại còn dám nhận là nương lợi nhất. Ta đọc "Tam Tự Kinh" đấy, thế có phải ta là thần đồng luôn

không?"

 

“Vậy chàng có thể dạy ta đọc "Tam Tự Kinh" không?”

 

"Đồ ngốc! "Tam Tự Kinh" là quyển này, quyển trong tay ngươi là sách cấm!"

 

Vệ Vô Dạng giật lấy cuốn sách từ tay ta.

 

Ta không biết đọc, ta thấy mặt hắn đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu.

 

Đã rất lâu kể từ lần cuối ta đánh nhau với hắn.

 

Sắc mặt hắn càng ngày càng dễ chịu hơn.

 

Tổ mẫu thì lại vừa tặng cho ta một cái khóa trường mệnh bằng vàng nữa!

 

7.

 

Đêm nay, Vệ lão gia trở về nhà.

 

Ông ấy là quan lớn trong kinh, ba tháng mới có thể về phủ một lần.

 

Vệ Vô Dạng luôn miệng khoe khoang với ta Vệ lão gia vô cùng tài giỏi.

 

Nhưng đến lúc ông ấy thực sự quay về, không khí giữa phụ tử bọn họ lại có chút không tự nhiên.

 

Nhất là Vệ Vô Dạng, biểu cảm vô cùng căng thẳng, hắn không đến thỉnh an Vệ lão gia mà chỉ trốn trong phòng chơi dế.

 

Ta hỏi tổ mẫu mới biết, hôm nay là sanh thần của hắn.

 

Ngày Vệ Vô Dạng ra đời, Vệ phu nhân vì khó sinh mà qua đời.

 

Vệ lão gia rất thương nương tử của mình.

 

Ông ấy vẫn luôn cho rằng Vệ Vô Dạng đã c.h.ế.t Vê phu nhân, luôn ôm hận trong lòng với hắn.

 

Vì thế, cảm phụ tử bọn họ cũng không thân cận chút nào.

 

Trước lúc ngủ, ta bưng một tô mì vào phòng cho Vệ Vô Dạng.

 

Mì trường thọ mới nấu xong còn đang bốc khói nghi ngút.

 

"Đây, chàng ăn đi, ăn hết trong một lần luôn nhé, bằng không vận may sẽ đứt đoạn đấy."

 

"Lâm Miên Miên, người cho rằng sanh thần ta không ai chúc phúc, ta trông thật thảm chứ gì? Ta cho người biết, ta - Vệ Vô Dạng, không cần sự thương của ngươi! Người cho rằng ngươi một tô mì cho ta thế này là ta sẽ khắc cốt ghi tâm, nhớ mãi trong lòng sao!? Đúng là hoang tưởng!"

 

Thanh âm của hắn vô cùng phẫn nộ.

 

"Choang" một tiếng.

 

Tiếng đồ vật vỡ nát vang lên.

 

Ngoài cửa có bóng người xuất hiện.

 

Vệ Vô Dạng người tới, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

 

"Sao lại..."

 

8.

 

Ta nhanh tay ôm lấy bát mì trường thọ giấu trong lòng, phụ tử bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ.

 

Sau cùng vẫn là Vệ lão gia lên tiếng, vỡ sự yên tĩnh đầy căng thẳng này.

 

"Miên Miên là một nương tốt, ngươi không bắt nạt con bé."

 

Đúng .

 

Vệ Vô Dạng nghe xong trong mắt nổi lên lửa giận.

 

Lời này mà là do người khác ra, hôm nay kiểu gì hắn cũng phải để cho đối phương mở mang tầm mắt danh xưng tiểu bá vương thành Tây Châu của hắn.

 

Nhưng người ra câu này lại là phụ thân hắn.

 

Vệ Vô Dạng xoay người, trầm mặc.

 

Vệ lão gia bĩu môi, tỏ vẻ chuẩn bị rời đi, lại bị ta cản lại.

 

"Phụ thân, ngài là bậc quân tử, lời quân tử đáng giá ngàn vàng, nếu đã như , ngài phải giữ lời hứa với ta chứ."

 

Vệ lão gia là một người rất trọng chữ tín, nghe ta thế, ông ấy thực sự dừng bước.

 

Ông ấy không đi, ta lại tiếp.

 

Ta ôm một hộp gỗ đựng đống đồ đã rách nát tả tơi ra cho ông ấy xem, ta đặt hộp gỗ xuống mặt đất.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...