Nương Tử Thô Kệch – Chương 2

4.

 

"Nhìn rõ chưa, cái này là hưu thư! Bổn thiếu gia mới không thèm con ma lem như ngươi!"

 

"Đây là hưu thư sao?"

 

Ta thích thú cầm tờ hưu thư, bảo hắn đọc cho ta nghe.

 

"Nương tử của ta..."

 

Vệ Vô Dạng đọc liền bốn chữ thì dừng lại.

 

À, hắn chưa biết tên ta.

 

"Miên Miên, Lâm Miên Miên." - Ta nhắc hắn.

 

"Cho ngươi bút, tự viết đi."

 

Đây là lần đầu ta đến thư phòng rộng như thế này, cũng là lần đầu đụng tới bút lông.

 

Trước kia ta đều trốn ra ngoài nghe lén bài giảng của thầy dạy tú tài, lúc về nhà thì dùng nhánh cây viết từ xuống mặt đất.

 

Đa số chữ đều là do ta tự bịa ra.

 

Ta viết xuống ba chữ Lâm Miên Miên nguệch ngoạc, không khác gì gà bới.

 

Vệ Vô Dạng chảy nước mắt.

 

"Lâm Miên Miên, ngươi đúng là vừa xấu xí lại vừa ngu ngốc!"

 

Cười chán hắn lại bắt đầu bật khóc.

 

"Cưới về một nương tử vừa xấu vừa ngốc như ngươi, ta thật thảm quá đi mất hu hu hu hu!!!"

 

Hắn khóc, ta thì đánh hắn.

 

Bởi vì biết hắn còn phải viết chữ, lúc đánh ta cũng nhẹ tay hơn đêm qua nhiều.

 

Ta giằng co với hắn nguyên đêm, cuối cùng cũng biết viết chữ Lâm trong tên ta.

 

Nháo một trận qua luôn cả bữa sáng.

 

Vệ phủ không ăn cơm trưa.

 

Ngồi một lúc thì ta nghe thấy tiếng bụng Vệ Vô Dạng réo òng ọc.

 

"Chàng muốn ăn trứng gà không? Ta rán trứng gà rất thơm đó, lại còn ngon nữa."

 

Trước khi gả vào Vệ phủ, ta nghe người ta , cái miệng Vệ Vô Dạng rất khó chiều, bữa ăn nào cũng do người chuyên biệt nấu cho.

 

"Trứng gà rán? Lâm Miên Miên, ngươi nghĩ ta là loại người gì, sao ta ăn loại đồ ăn đó chứ!?"

 

Giọng điệu của hắn còn có chút tức giận.

 

Ta rán một lượt mười quả trứng gà, dùng hết một lọ mỡ heo, còn bỏ vào một nắm hành tươi.

 

Cơm chiên sơ với mỡ heo, nêm nếm bằng một ít tương đen.

 

Mùi vị thực sự rất thơm.

 

Vệ Vô Dạng trừng mắt, không tin ta.

 

"Lâm Miên Miên, ngươi là lợn thành tinh à? Một nồi cơm bự như thế mà ngươi ăn sạch!! Ăn đến mức không có sót lại hạt nào luôn, không để cho ta miếng nào luôn!!!"

 

Hắn còn không biết, từ đầu ta đã không có ý thêm phần của hắn.

 

Hắn mang một bụng tức giận, giờ mới nhớ đến chuyện đi thỉnh an tổ mẫu.

 

"Ngươi chờ đó, hôm nay ta không đuổi ngươi ra khỏi phủ, ta sẽ mang họ của ngươi!"

 

Ta nuốt xuống miếng cơm cuối cùng, gật gật đầu.

 

Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên ta ăn no như thế này. 

 

Lúc Vệ Vô Dạng đi cáo trạng với tổ mẫu, nha hoàn Thúy Cúc kia nham hiểm thầm bên tai ta:

 

"Người xong đời rồi! Công tử chuẩn bị đuổi ngươi ra khỏi phủ đó!"

 

Kết quả Thúy Cúc lại phải thất vọng rồi.

 

Tổ mẫu không những không đuổi ta đi, còn tặng cho ta một cái vòng tay bằng vàng.

 

Bà ấy đúng là người tốt.

 

Sau này nếu bà không còn ở trên đời, dù ta không còn ở trong Vệ phủ nữa, ta cũng sẽ thành tâm đốt vàng mã cho bà.

 

Trên đường trở về phòng, Vệ Vô Dạng ủ rũ hỏi:

 

"Lâm Miên Miên, ngươi rốt cuộc là dùng phép thuật gì lên người tổ mẫu rồi mà lại khiến tổ mẫu thích ngươi như thế!"

 

"Chắc là vì ta xinh đẹp đó!"

 

"Đẹp chỗ nào chứ, sao ta không thấy!?"

 

"A, chắc là do chỉ có người thông minh mới có thể ra."

 

Vệ Vô Dạng nghiến răng giận dỗi.

 

Hắn không hiểu vì sao trên đời lại có người không biết xấu hổ như ta.

 

Nhưng có thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng đánh không lại ta.

 

Ta ở Vệ phủ ba ngày, thu thập rất nhiều nha hoàn.

 

Các nàng ấy đều khâm phục ta, cảm thấy ta là người có bản lĩnh.

 

Dù đắc tội nha hoàn Thúy Cúc kia, Vệ Vô Dạng cũng chán ghét ta, ta tổ mẫu thích nha!

 

Có một khoảng thời gian, cửa phủ của Vệ Vô Dạng đều bị mấy nàng nha hoàn muốn tới gặp ta đạp bay.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...