Nương Tử Hoà Ly – Chương 49

Từ khi về đến nhà, Bùi Ý luôn mềm lòng.

 

Hắn nghĩ, có lẽ chính Tiết Ngọc cũng không biết, trong lòng nàng cũng có hắn.

 

Tất cả những gì ấy , đều giống như việc một người vợ nên cho chồng.

 

Hắn biết mình ở phòng Tiết Ngọc, cái yếm còn sót lại dưới chăn, nàng đã quên.

 

Mà cái yếm kia bị hắn cầm lên, mặt đỏ tới mang tai, tâm viên ý mã.

 

Dự tiệc uống rượu, sau khi trở về Tiết Ngọc giúp hắn pha trà, còn muốn may áo mới cho hắn.

 

Bùi Ý lấy cớ đo kích thước, đẩy khoảng cách của Tiết Ngọc và hắn lại gần.

 

Hai người ngồi cạnh nhau, hắn cúi đầu ngửi thấy mùi dầu hoa quế trên tóc nàng, giống hệt căn phòng ở.

 

Từ sau khi về nhà, hắn ở trong phòng kia luôn ngủ vô cùng an tâm.

 

Nửa tháng sau, hắn bởi vì vụ án buôn bán súng ống đạn dược, phải trở về Hoa Kinh.

 

Bận tối mày tối mặt, nhận thư của Tiết Ngọc, hỏi hắn khi nào còn có thể trở về huyện Vân An.

 

Bùi Ý nở nụ , trong lòng tràn ngập vui sướng, quả nhiên, trong lòng Tiết Ngọc cũng có hắn.

 

Không muốn đợi thêm nữa.

 

Hắn nheo mắt lại, vẻ mặt có vẻ âm trầm.

 

Thái tử đi huyện Giang Châu, hắn chủ xin đi giặc.

 

Hành này không khác gì trực tiếp đắc tội Phùng Kế Nho cùng Khang Vương.

 

Hắn cần đứng về phía mình, vì chính hắn, cũng vì Ngọc Nương.

 

Thái tử bị đuổi , hắn dụ thích khách ra, toàn thân trở về mà không bị chút thương tổn nào.

 

Buồn , tướng quân mười ba tuổi tham gia quân ngũ, chiến trường biên cương sống sót, không thể toàn thân trở ra, chẳng phải trò cho người trong nghề.

 

Hắn cố ý để Thái tử ở chòi nghỉ mát đợi hai ngày.

 

Con người chỉ có trải qua cảnh lên lên xuống xuống, tâm trạng không yên, mới có thể biết sống đáng quý.

 

Mới có thể đối với người tới cứu mình, nhiều hơn vài phần kính trọng.

 

Tiết Ngọc chính là ân nhân cứu mạng của đương kim thái tử do hắn an bài.

 

Có mối quan hệ này, hắn lại đầu tư thành thật, ngày sau thái tử bảo vệ mối hôn sự này, hoàng hậu chỉ hôn, đều là nước chảy thành sông.

 

Bùi Ý đối với mình đủ tàn nhẫn, đâm bị thương chính mình.

 

Nhưng thấy Ngọc Nương bận trước bận sau, đau lòng rơi lệ, hắn cảm thấy hai đao nữa cũng chịu .

 

Ngọc Nương, nàng có điều không biết, ta hết thảy, trải tốt đường, từng bước một, đều là vì chúng ta tương lai quang minh chính đại cùng một chỗ...

 

Bùi Ý cầm tay nàng.

 

Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, Tiết Ngọc phản ứng dữ dội như thế.

 

Nàng nàng muốn gả cho tú tài, hơn nữa hai người đã thương nghị qua.

 

Bùi Ý trong nháy mắt cảm thấy thất vọng, hốc mắt đỏ bừng, như rơi xuống hầm băng.

 

Nàng ta không thích hắn?

 

Hạ một bàn cờ lớn như , không tiếc lấy thân phạm hiểm, vừa khi quân vừa bị thương, kết quả nàng nàng muốn gả cho tú tài.

 

Ngực đau, vai đau, eo cũng đau.

 

Hắn nổi giận, gả cho tú tài? Kiếp sau đi.

 

Không, kiếp sau cũng không.

 

……

 

Sau khi vết thương lành, buộc Ngọc Nương thừa nhận tâm ý của mình, hắn hồi kinh chuyện thứ nhất, chính là tìm người bảo vệ rồi mai mối cho tú tài.

 

Tú tài không muốn?

 

Ha ha, hắn có rất nhiều thủ đoạn tốt.

 

Cuối cùng trong phủ tướng quân, hắn đang họa mi cho thê tử tân hôn, ngoài cửa sổ hoa ngọc lan nở rộ, bóng cây yểu điệu.

 

Ngọc Nương bất mãn : "Bắt đầu tính kế ta từ khi nào?"

 

Bùi Ý nở nụ , nên từ đâu đây, nàng tựa hồ vẫn chưa phát giác, nàng đánh mất cái yếm.

 

Đăng đồ tử trộm hương trộm ngọc kia, dự định buổi tối sẽ thẳng thắn với nàng một phen.

 

Ngọc nương, quãng đời còn lại dài đằng đẵng, thế lạnh bạc, nhân gian trước mắt ta thương di, duy chỉ thấy nàng, như gặp xuân cảnh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...