Nương Tử Hoà Ly – Chương 48

Bùi Ý đọc cái tên này một lần lại một lần, cảm thấy càng dễ nghe, ngay cả chính mình cũng không phát giác, khóe miệng nhếch lên một nụ .

 

Thẳng đến khi Hàn Anh nhảy dựng lên: "Bùi Ý, ngươi thật giống Vương Đại Đức Tử trong doanh trại chúng ta, tiểu tử kia nửa năm trước thành thân, mỗi lần nhận thư của vợ hắn, đều như chó ngốc.”

 

Nụ Bùi Ý ngưng đọng ở khóe môi.

 

Sau đó, hắn là như thế nào muốn cưới Ngọc Nương đây.

 

Chiến trường chóc, quen sinh tử.

Lúc bị nhốt Lộc Sơn, tuyết lớn bay tán loạn, người bên cạnh từng người chết đi.

 

Đều là huynh đệ kề vai chiến đấu, hắn bất lực.

 

Hắn chỉ có thể cố gắng đánh thức họ dậy để họ không ngủ.

 

Kể cho bọn họ nghe về cửa hàng đậu hoa ở huyện Vân An, quận Biện Châu, đem tay nghề tổ truyền, hương vị nhất tuyệt.

 

Còn lấy thư của Tiết Ngọc ra đọc cho bọn họ nghe.

 

Trời đông giá rét, tuyết ngược phong Thao, người trong nhà còn đang chờ bọn họ trở về, ăn một chén đậu hoa nóng hổi, uống một chén canh gà tạp.

 

Sống thật khó, có một tiểu binh nhỏ tuổi, mới mười lăm tuổi, hắn chống đỡ không nổi, hắn với Bùi Ý: "Ca, ta cũng muốn ăn đậu hoa.”

 

Sau đó y chết, Bùi Ý khóc, nước mắt ngưng kết trên mặt, gió thổi qua, đặc biệt đau.

 

Hắn đột nhiên nhớ nhà vô cùng, muốn ăn bát đậu hoa kia, nhớ thái mẫu, nhớ muội muội, cũng nhớ Tiết Ngọc.

 

Trong nháy mắt đó hắn đột nhiên có một ý niệm, nếu có thể sống sót trở về, liền cưới Tiết Ngọc.

 

Nàng là một quả phụ, trì hoãn ở Bùi gia bọn họ, hắn có trách nhiệm.

 

Mà hắn, dường như không thể không có nàng.

 

Ba năm rưỡi, trận chiến rốt cục đánh xong, lúc này hắn cũng thành người trong miệng thủ đoạn ngoan tuyệt Bùi giáo úy.

 

Bùi Ý cảm thấy mình thật đáng sợ.

 

Mấy ngàn phụ nữ và trẻ em, sao có thể xuống tay ?

 

Không , lại không thể thả, giữ lại vừa lãng phí lương thực, lại chôn xuống tai họa ngầm.

 

Hắn nhớ đến những đứa trẻ, đàn bà, thù hận trong mắt, chỉ mong ăn thịt và uống máu của chúng.

 

Không phải tộc loại của ta, tất diệt.

 

Bùi Ý nằm mơ cả đêm, hắn mơ thấy những tiểu hài tử người Hồ đã chết quấn lấy hắn, sau đó hắn chạy trốn tới một cửa hàng đậu hoa.

 

Thấy Tiết Ngọc ở trong cửa hàng, ngẩng đầu hắn : "Cơm xong rồi, Nhị thúc tới ăn đi, lát nữa sẽ nguội.”

 

Sau đó xung quanh đột nhiên trở nên an tĩnh, hắn ngồi trước mặt Tiết Ngọc, ăn xong một chén đậu hoa, khóc.

 

Bởi vì chuyện tàn sát tù binh, khi vào kinh phong thưởng, hoàng thượng bỏ sót hắn.

 

Bùi Ý không cam lòng, cũng không oán hận.

 

Hắn lại cảm thấy như cũng không tệ.

 

Cởi giáp về ruộng, trở về thương nghị một chút, cùng Tiết Ngọc lập gia đình, bọn họ có thể cùng nhau kinh doanh cửa hàng trong nhà.

 

Nhưng mà hoàng đế cuối cùng hoàn toàn tỉnh ngộ, lại chiếu hắn vào cung.

 

Phong tướng quân không , còn muốn phong quả tẩu trong nhà thành cáo mệnh phu nhân.

 

Bùi Ý vén mí mắt, bất thanh sắc cự tuyệt.

 

Nếu Tiết Ngọc cáo mệnh, cuộc đời này bọn họ không có khả năng.

 

Bùi Ý trở về nhà, mang theo đám người Hàn Anh, cùng nhau trở về.

 

Tiết Ngọc đứng trên đường, cũng đứng dưới ánh sáng.

 

Hắn muốn cưới nàng, tạm thời không thể .

 

Hôm nay hắn thành tướng quân, cưới quả tẩu trong nhà, khó tránh khỏi không thế tục dung túng.

 

Quan trọng hơn là, hắn sợ dọa đến Tiết Ngọc.

 

Nghĩ kỹ hơn, từ từ sẽ đến, hắn tự với mình.

 

Tiết Ngọc đối xử với hắn thật tốt, rõ ràng không quen thuộc lắm, nàng giống như một thê tử ôn nhu, đi theo phía sau hắn, tiếp giáp y của hắn, cầm giày quân của hắn.

 

Nàng lải nhải, buổi tối lại nấu nước tắm rửa, còn mới may quần áo cho hắn.

 

Cảnh tượng này, cùng ấm áp trong mộng của hắn sao mà tương tự.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...