Hắn còn nhớ rõ mới tới quân doanh, những cái người kia há mồm ngậm miệng thô tục tục ngữ thô tục tục hán, tại thấy hắn cầm trường mâu xông về phía trước lúc, hung tợn đem hắn đẩy tới phía sau –
Lông còn chưa mọc hết đâu, sính cái gì có thể.
Sau đó tên người hán từng đạp qua hắn, chết dưới đao người Hồ.
Thời niên thiếu hiếu dũng đấu ác, kỳ thật là rất buồn .
Quân sư tiên sinh cho hắn biết, những thứ kia không phải năng lực, vai nam nhi tốt, gánh lập nghiệp, cũng gánh quốc gia.
Nửa năm sau khi đại ca chết, nương cũng đi theo.
Đến tháng bảy hắn mới nhận thư.
Đột nhiên trái tim lạnh lẽo đến tột cùng.
Thái mẫu lớn tuổi trong nhà, tiểu muội non nớt, toàn bộ đều phải trông cậy vào hắn.
Hắn lại xin nghỉ về nhà, lúc đứng ở cửa thôn, đã trước mắt thương di.
Tiết Ngọc sẽ đi, là trong dự liệu.
Lúc đại ca qua đời cũng đã , ký thư hòa ly cho nàng.
Nàng đã thủ một năm, nhân chí nghĩa tẫn.
Lần đầu tiên trong đời Bùi Ý cảm thấy luống cuống.
Hắn là phải về quân doanh, thái mẫu cùng tiểu muội an trí như thế nào, thành đau đầu nhất.
Tỷ tỷ Bùi Mai từ sau khi mẫu thân chết, chạy xong tang lễ ngay cả mặt cũng không dám lộ, như là sợ ở lại với nàng.
Đối với người chị này, ích kỷ, lạnh nhạt, hư vinh, hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Lúc còn bán đậu hoa ở thị trấn, nàng đã quyết tâm gả vào gia đình phú quý, công tử Chu gia dáng vẻ kệch cỡm không phải nàng thì không cưới.
Loại gia đình như Chu gia, nếu cố ý phó thác cho họ, sao có thể có đường sống tốt cho Thái mẫu và Tiểu Đào.
Bùi Ý ở phòng bếp nấu cơm cho thái mẫu cùng muội muội, bếp lửa cháy rất mạnh, mà hắn căn bản cũng không bình tĩnh như mặt ngoài, cực kỳ hoảng loạn.
Cho đến khi, Tiết Ngọc vòng vo mà đến, gọi hắn một tiếng nhị thúc.
Nhìn thấy nàng một khắc kia, hắn biết, hắn cứu rồi.
“Ý nhị thúc thế nào?”
“Được.”
Chữ kia, lúc hắn ra miệng, đã nghẹn họng.
Nàng không đi, tuổi trẻ như , sẽ đem tuổi thanh xuân tốt đẹp trì hoãn ở Bùi gia bọn họ.
Bùi Ý sau đó trở về quân doanh.
Phát quân lương, mỗi tháng chỉ để lại tiền nhất quán, tất cả đều gửi về nhà.
Tính ra, đây đã là năm thứ bảy hắn ở trong quân đội.
Từ một thiếu niên kiệt ngạo bất tuân không biết trời cao đất rộng, đến Bùi giáo úy đã quen sinh tử và chóc.
Mọi người đều khen hắn tuổi còn trẻ đã giáo úy.
Chỉ có hắn biết, hắn đủ tàn nhẫn, là bởi vì muốn trở nên nổi bật.
Ở trong quân doanh, tuy rất ít tiêu tiền, cũng không phải hoàn toàn không có chi tiêu.
Nhất là thân là giáo úy, không thể thiếu bị đám bộ tướng kia cùng uống rượu.
Nhưng ai cũng biết, tiền của hắn túng quẫn.
Bạn thấy sao?