Nương Thân, Nàng Hóa [...] – Chương 9

 

Phụ thân lập tức như túm cọng rơm cứu mạng: "Đúng , thả Nguyệt Nhi ra! Thả Nguyệt Nhi ra!"

 

Nội tổ mẫu nhận tin tức, run rẩy bước ra khỏi Vĩnh An đường, bà ta không muốn, cũng không thể cho mẫu thân cơ hội hãm tỷ tỷ nữa.

 

Ai ngờ, một đám người vừa đến sân viện, đã nghe tin tức tỷ tỷ bị bệnh.

 

Bởi vì mẫu thân cắt giảm chi tiêu của các viện, mỗi ngày tỷ tỷ chỉ có thể dùng một ít thảo dược bình thường để sắc thuốc uống.

 

Nói lý ra, cảm mạo phát sốt căn bản không cần dùng đến linh chi nhân sâm, tùy tiện mua hai thang thuốc ở tiệm thuốc cũng có thể khỏi bệnh.

 

Dáng vẻ này của tỷ tỷ, giống như là cố không uống thuốc, muốn giả vờ bệnh nặng để lấy lòng thương , khiến phụ thân trách mẫu thân.

 

Chỉ là bộ dạng ốm yếu của tỷ ấy, nếu không cẩn thận thật sự mất mạng thì sao, chẳng phải là công cốc sao?

 

Phụ thân đau lòng muốn chết, nào còn quan tâm đến nam nữ thụ thụ bất thân, ông ta nhào đến bên giường, lo lắng hỏi han: "Nguyệt Nhi, con sao rồi?"

 

Tỷ tỷ yên lặng nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, mái tóc đen nhánh như mực xõa tung, vừa thê lương lại vừa yếu đuối.

 

Nàng ta không phụ thân, mà ra bông hoa mai đang lay ngoài cửa sổ:

 

"Phụ thân, con đau quá. Mẫu thân mất đi, người từng sẽ chăm sóc con thật tốt."

 

"Vậy mà bây giờ lại để mặc tiện nhân kia ức h.i.ế.p con. Biết trước như , lúc trước con thà rằng đi theo mẫu thân còn hơn."

 

Nghe , Lục Cẩm Nguyên chính là qua đời vì bệnh tật, phụ thân tìm kiếm danh y khắp nơi, vẫn không thể cứu sống người mình .

 

Trong mắt phụ thân nhanh chóng hiện lên vẻ hoảng sợ, ông ta đỏ mắt chỉ vào ta và mẫu thân: "Các ngươi ra ngoài cho ta! Còn đứng đó gì!"

 

"Hạ Lang..." Mẫu thân cắn chặt môi, uất ức phụ thân.

 

Nhưng phụ thân kiên quyết đuổi hai mẫu tử ta đi, thậm chí còn đứng dậy, thô bạo đẩy ta và mẫu thân: "Không thể để nàng ấy thấy các ngươi, không thể để nàng ấy thấy các ngươi..."

 

Phía sau phụ thân, tỷ tỷ chống người ngồi dậy, nàng ta chớp chớp mắt, sau đó nhếch môi với hai mẫu tử ta.

 

Cánh cửa "ầm" một tiếng đóng sập lại.

 

Mẫu thân quay đầu lại, trên mặt không còn chút đau lòng nào nữa: "Con giấu tin tức của ả ta?"

 

"Vâng..." Ta cúi đầu bóng mình: "Chỉ là cảm mạo thôi, cũng không c.h.ế.t . Nàng ta muốn nhân cơ hội này ra ngoài, sao con có thể để nàng ta như ý muốn. Mẫu thân, xin lỗi... Có phải con hỏng kế hoạch của người rồi không?"

 

Nếu tỷ tỷ thật sự nhân chuyện này mà lấy lòng phụ thân...

 

"Lo lắng cái gì chứ."

 

Mẫu thân đưa tay ra, đón lấy bông tuyết đang rơi xuống: "Thật khiến người ta đau lòng, Hạ Nguyệt có một người phụ thân như , may mà Ninh Nhi con..."

 

Mẫu thân một nửa thì dừng lại, ta nghi hoặc người, mẫu thân không định giải thích gì thêm.

 

Cho đến khi ta phát hiện ra, cho dù tỷ tỷ gì, phụ thân cũng sẽ không mắng chửi nàng ta nữa.

 

Ngay cả khi nàng ta đập bát ném đũa, đuổi ta và mẫu thân cút đi, phụ thân cũng chỉ thuận theo ý nàng ta, quay đầu bảo hai mẫu tử ta rời đi.

 

Ta không chỉ một lần thấy phụ thân dùng ánh mắt dịu dàng, si mê chằm chằm tỷ tỷ, gọi một cái tên mà không ai nghe thấy.

 

Hình như ta đã đoán kết cục mà mẫu thân an bài cho bọn họ rồi.

 

**10**

 

Mùng hai Tết, trở về.

 

Tỷ tỷ đã sớm sai người báo tin, cho nên khi thấy ta và mẫu thân, nàng ta lại khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo như trước kia.

 

"Có vài người, thật sự tưởng mình có bản lĩnh lắm, kết quả ngay cả một người c.h.ế.t cũng không đấu lại."

 

Cô phụ có việc phải đến Giang Nam, cho nên cũng không sợ mẫu thân cáo trạng, thoải mái trút giận.

 

Ta thật sự không hiểu nổi, mẫu thân cũng đâu có thương phụ thân, có gì đáng để tranh giành với người c.h.ế.t chứ?

 

Hơn nữa, Lục Cẩm Nguyên đã sớm hóa thành nắm tro tàn, mà mẫu thân xinh đẹp rạng rỡ như , đương nhiên là người chiến thắng.

 

Ta không muốn nghe những lời vô nghĩa này nữa, mẫu thân lại rất hứng thú, thỉnh thoảng còn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...