Nương Thân, Nàng Hóa [...] – Chương 5

Bà ta chỉ tay vào mặt mẫu thân, thở hổn hển, "hừ hừ" hai tiếng, sau đó ngất xỉu.

 

 

Cuối cùng, nội tổ mẫu cũng nhận rõ hiện thực, bà ta lấy cớ bệnh tật, cự tuyệt không cho ta và mẫu thân đến thỉnh an, sau đó lại lén lút sai người nhắn nhủ cho tỷ tỷ.

 

Bảo tỷ ấy ngoan ngoãn học hành quy củ, chỉ có ra ngoài rồi mới có thể thu thập hai mẹ con tiện nhân ta.

 

Không biết mẫu thân tìm đâu ra ma ma kia, trong phủ không có chuyện gì mà bà ta không biết.

 

Mẫu thân phất tay, tỏ ý đã biết, sau đó tiếp tục cúi đầu, tỉ mỉ bôi son dưỡng.

 

Sau một khoảng thời gian tẩm bổ, ta đã béo lên không ít, làn da cũng bắt đầu trắng trẻo, hồng hào.

 

Cuộc sống như thật sự rất vui vẻ, ta có chút không muốn tỷ tỷ ra ngoài nữa.

 

"Nương, chúng ta không gì sao? Nếu tỷ tỷ ra ngoài..."

 

"Chờ đến khi Hạ Nguyệt ra ngoài mới thú vị."

 

Mẫu thân ôm lấy ta, dịu dàng : "Chơi trò chơi mà, đương nhiên là người càng đông càng vui."

 

Chưa đầy hai tháng, tỷ tỷ đã gầy đi rất nhiều, tính cũng ngoan ngoãn hơn hẳn.

 

“Nữ nhi thỉnh an phụ thân, mẫu thân, trước kia là do nữ nhi quá mức kiêu ngạo, sau này sẽ không như nữa."

 

Nói đi cũng phải lại, Hạ gia cũng là danh gia vọng tộc, dáng vẻ hiểu chuyện, lễ phép hiện tại của tỷ tỷ mới xứng đáng là tiểu thư khuê các.

 

Phụ thân rất vui vẻ, cả nhà khó có một bữa cơm sum vầy.

 

Giữa bữa ăn, tỷ tỷ còn bưng trà thay rượu, xin lỗi mẫu thân, thậm chí còn đem bộ trang sức bằng đá quý mà nàng ta thích nhất tặng cho ta.

 

Tỷ ấy thật sự rất dịu dàng, nếu không phải phụ thân có việc phải rời đi, ta đã tin tưởng nàng ta rồi.

 

Nhìn thấy phụ thân đã đi xa, tỷ tỷ liền buông đũa xuống, trên mặt lại là vẻ kiêu ngạo như trước kia.

 

"Trước kia là ta khinh địch. Nhưng Lâm Chiêu Tuyết, sau này ngươi lấy gì để tranh giành với khuôn mặt này của ta đây?"

 

Lời này của tỷ tỷ nghe thật kỳ lạ, giống như thiếp thất đang tranh giành sủng ái với chủ mẫu .

 

Nhưng lời tuy thô tục, đạo lý lại rất rõ ràng, nàng ta ngoan ngoãn nghe lời như , so với những bức tranh trong phòng phụ thân quả thực giống hệt nhau.

 

Ta còn chưa kịp nghĩ ra nên gì, mẫu thân đã lau khóe miệng, mỉm .

 

"Chẳng phải có rất nhiều cách sao? Ví dụ như..."

 

Người rút cây trâm cài trên đầu, đi đến gần tỷ tỷ: "Giống như những gì ngươi muốn với Ninh Nhi lúc trước, hủy hoại khuôn mặt này đi là ."

 

"Nguyệt Nhi ngoan, nương đảm bảo, tuyệt đối sẽ không đau đâu. Ta sẽ rất dịu dàng, rất dịu dàng, rạch nát làn da mỏng manh của ngươi..."

 

"Ngươi dám!"

 

Tỷ tỷ tức giận hất cây trâm trên tay mẫu thân xuống.

 

Bông ngọc lan chế tác tinh xảo vỡ thành nhiều mảnh, mẫu thân cúi người nhặt lên, trên mặt nở nụ rạng rỡ.

 

"Ngươi có biết chủ nhân của cây trâm này là ai không?"

 

"Cái gì..."

 

Tỷ tỷ gần như ngay lập tức ý thức bản thân đã rơi vào bẫy rập của mẫu thân, đã muộn.

 

Phụ thân vừa lúc bước vào, mẫu thân tuyệt vọng nhắm mắt lại, giọng khàn khàn, run rẩy:

 

"Hạ Lang, cây trâm tỷ tỷ tặng ta bị vỡ rồi."

 

"Ta chỉ muốn đưa nó cho Nguyệt Nhi, sao con bé có thể đối xử với di vật của tỷ tỷ như chứ."

 

Tỷ tỷ tức đến mức mặt đỏ tía tai, chỉ vào mặt mẫu thân mắng:

 

"Rõ ràng là con tiện nhân này muốn hủy hoại khuôn mặt của ta! Bọn họ đều thấy!"

 

Nàng ta cuống quýt kéo lấy nha hoàn ở góc tường, bảo ả ta chứng.

 

Nhưng sau khi tất cả hạ nhân trong phòng đồng loạt quỳ xuống, trong miệng bọn họ chỉ có một câu:

 

"Phu nhân không gì cả, là tiểu thư đột nhiên vỡ cây trâm."

 

"Các ngươi, các ngươi..."

 

Tỷ tỷ tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

 

Phụ thân còn tức giận hơn cả nàng ta, sát khí trong mắt ông ta gần như muốn hóa thành thực chất.

 

Ông ta thế mà lại đưa tay bóp cổ tỷ tỷ: "Không cho phép con dùng khuôn mặt của Nguyên Nương chuyện ác!"

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...