11
Đó là một giọng nam cực kỳ rời rạc và đầy sợ hãi.
Làm ta nhớ đến Tôi Yêu Thần Thần nãy giờ vẫn chưa xuất hiện.
Ôi chết, sao ta có thể quên cậu ấy chứ!
Lần theo âm thanh, ta phát hiện Tôi Yêu Thần Thần đang nằm dưới gầm giường trong phòng ngủ, cả người run lên bần bật: “Đừng… Đừng đến đây! Cút đi, ngay đi!”
“Cứu! Cứu! Ai đó giúp tôi với!”
Đúng , khi chúng ta không ý thì dâu mặc áo đỏ bị ta quấn chặt đã bò đi, với sự “kiên trì mạnh mẽ” đã lết đến nơi trốn của người trong lòng, đối mặt với cậu ấy.
Mắt ta chảy ra huyết lệ: “Không phải đã dù em thế nào thì cũng em sao? Không phải nội tâm của em à? Ngay cả tên trên mạng của cũng là để kỷ niệm của chúng ta!”
Cô ta khóc cũng thịt nát trên mặt lại rơi đầy đất, chỉ còn lại bộ xương trắng.
Trước giờ Tôi Yêu Thần Thần chưa bao giờ chứng kiến cuộc chiến như thế này, nên vừa thấy gương mặt của ta thì cậu ấy đã nôn thẳng ra!
Cô ta lẩm bẩm với đôi mắt đẫm máu: “Ngươi giống hệt bọn họ! Các ngươi đều giống nhau! Vậy thì hãy chết cùng với bọn chúng đi!”
Không ổn! Cô ta muốn tự nổ tung!
Ta tháo mặt dây chuyền ra rồi ném nó vào ta.
Cô ta lập tức bị ánh sáng đỏ bao phủ nâng lên và cuối cùng hút ta vào mặt dây chuyền.
Sadako tỷ tỷ bò tới và : “Nương nương, ta hoá thành nước rồi sao?”
Ta: ?
Sadako tỷ tỷ à, dạo này đọc Tây Du Ký nhiều quá phải không? Tỷ nghĩ mặt dây chuyền của ta là Tử Kim hồ lô à?
Tỷ hơi lố rồi!
Khi công việc hoàn thiện gần xong, thấy Tôi Yêu Thần Thần đang hôn mê, Sadako tỷ tỷ bèn ân cần : “Nô tỳ dìu cậu ta đứng dậy nhé.”
Nhưng trước khi móng vuốt sắc nhọn của Sadako tỷ tỷ chạm vào Tôi Yêu Thần Thần thì cậu ta đột nhiên mở mắt ra, thế là đối diện với hốc mắt trống hoác của Sadako tỷ tỷ.
Cậu ta trợn to mắt: “Ma… Ma! Sadako!”
Rồi nhắm mắt lại và ngất đi.
Ta rất thông cảm với điều này.
Chàng trai trẻ à, ta đã bảo cậu đừng đến, liệu điều này có để lại bóng ma tâm lý vĩnh viễn không nhỉ?
12
Đợi đến khi ta đưa Tôi Yêu Thần Thần vào viện và quay về tắm rửa thì đã là tám giờ tối.
Ngay khi phòng phát sóng trực tiếp mở, hơn sáu mươi nghìn người xem đã lập tức ùa vào và con số vẫn không ngừng tăng lên!
[Nương nương à, biết tôi chờ vất vả lắm không! Thậm chí tôi còn không có tâm trạng để ăn.]
[Nương nương ơi, biết gì chưa? Tôi Yêu Thần Thần đã xuất hiện trên bảng tin của Tiềm Giang, rằng đi gặp trên mạng mà bị doạ đến phát điên?]
[Nhưng không phải Nương nương đã rằng bức ảnh là chính chủ sao?]
[Lầu trên à, ảnh chính chủ dùng một đống filter thì một con lợn nái cũng có thể trở thành đại minh tinh!]
Vào lúc này có ai đó đã điên cuồng tặng cho ta một đống Carnival và bắt đầu xin đăng ký trực tuyến.
Ta bấm đồng ý và “Trần Duyên” xuất hiện trước mặt mọi người.
Trần Duyên là một dịu dàng và xinh đẹp, hiền lành, đôi mày hơi cau lại khiến ta trông có chút bướng bỉnh.
Cô ta vừa lên đã bật khóc: “Xin chào Nương nương, tôi sẵn sàng đưa ba trăm ngàn tệ cho Nương nương! Chỉ cần bên người tôi đến răng long đầu bạc, mong Nương nương Hoà hợp đại pháp cho chúng tôi!”
Phòng phát sóng trực tiếp rộn ràng cả lên!
[Chết tiệt, chơi lớn quá! Thời buổi này vẫn còn người phụ nữ vừa giàu có vừa xinh đẹp lại sâu đậm như ư?]
[Hoà hợp đại pháp là gì ạ?]
[Tôi mới tra Baidu! Hoà hợp đại pháp là một nghi lễ nhằm hướng tới sự viên mãn giữa vợ chồng và sự hòa hợp trong hôn nhân!]
Ba trăm ngàn tệ quả thật là một sự cám dỗ lớn, …
Ta lắc đầu và nhỏ: “Ta không !”
“Nương nương, cầu xin , tôi thật sự hết cách rồi, xin hãy giúp tôi đi!”
Trần Duyên đã kể cho mọi người nghe một câu chuyện cảm về việc và trai thật sự nhau lại bị chia rẽ.
Trong câu chuyện, ta đã rất nhiều việc cho trai. Khi còn học đại học, để mua quà sinh nhật cho trai, hễ cứ rảnh rỗi thì ta lại đi thêm, sau đó tiết kiệm hai mươi nghìn tệ để mua cho người ấy chiếc đồng hồ Longines mà ấy vô nhắc đến.
Bạn trai ta thích phụ nữ độc lập nên ta đã cố gắng trở thành như !
Cô ta khởi nghiệp nhân viên bán hàng trong một công ty nhỏ, và giờ ta đã trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ sở hữu nhiều chuỗi công ty! Chỉ cần có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho trai, ta có thể hỗ trợ vô điều kiện cho sự nghiệp của ấy!
Cô cũng tặng máy điều hòa và các tài sản khác cho chùa với hy vọng rằng có thể gieo duyên tốt để hỗ trợ cho ta và người ở bên nhau.
Cô ta năng lắp bắp trông rất chân thành, khiến mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều cảm .
[Nương nương hãy giúp đỡ họ đi!]
[Đúng , Trần Duyên thật đáng thương!]
[Thật cảm . Phụ nữ si như không nhiều đâu!]
Cũng có một vài tiếng phản đối.
[Tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn… Hèn mọn như thật sự có ổn không?]
[Cô ấy tốt như , sao nhà trai lại phản đối? Điều này không khoa học lắm.]
Nhưng nó nhanh chóng bị nhiều người ủng hộ che lấp.
Ngay khi càng có nhiều người cảm trước mối của Trần Duyên này, ta trợn mắt: “Chị à, tâm lý của chị tốt thật đấy!”
“Chị dối nhiều đến mức cả bản thân chị cũng nghĩ đó là sự thật luôn rồi hả?”
13
Trước câu hỏi không mấy thân thiện của ta, Trần Duyên sửng sốt, lau nước mắt và bình tĩnh : “Nương nương, đang gì ? Tôi không hiểu.”
Ta : “Chuyện xưa rất êm tai, tiếc thay chuyện xưa chỉ có thể là chuyện xưa, những điều đẹp đẽ đó chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của mà thôi.”
“Cướp người thì cho rằng người ta của mình sao? Chị nghĩ ép chết chính thức của người ta, sau đó hủy hoại luôn cả sự nghiệp thì có thể chiếm trái tim của người ta à?”
Trong mắt Trần Duyên hiện lên một tia hoảng loạn: “Cô… Cô đang nhảm gì ?”
Ta: “Lúc học đại học, lần đầu thấy Lâm thì liền , ấy lại là trai của cùng phòng với .”
“Nhưng nghĩ điều đó không thành vấn đề. Đối với một người hiếu thắng như thì chỉ cần cướp lấy là rồi.”
“Anh Lâm kiên quyết từ chối cảm thấy chỉ cần sử dụng cuốc giỏi, có thể đánh sập bất kỳ bức tường nào. Vì đã ân cần hỏi han Lâm, mua cho ta những món đồ có giá trị, chúng đều bị trả lại. Cuối cùng, nhận ra rằng vấn đề nằm ở chỗ của ấy.”
Cư dân mạng đang đắm chìm trong mối đẹp vừa rồi không khỏi bàng hoàng.
[Không, thì vô liêm sỉ quá đi mất! Thật giúp tôi mở rộng tam quan!]
[Có chắc ấy không bị bệnh tâm thần chứ?]
[Tôi tin những gì Nương nương ! Mọi người vẻ mặt của Trần Duyên đã đổi rồi kìa!]
Trần Duyên cũng hoàn toàn hoảng sợ. Cô ta sợ ta sẽ đưa ra những nhận xét không mấy dễ chịu về mình nên đã cố gắng ngắt kết nối!
Nhưng lúc này các nút bấm đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của ta nữa, ta không thể tắt máy!
Ta mỉm tiếp: “Vậy là đã dàn dựng cho tội nghiệp này gian lận học tập, rồi vu khống ấy có quan hệ cảm với giáo viên. Cuối cùng, ấy đã nhảy xuống toà nhà giảng dạy, lấy cái chết để chứng minh!”
“Đáng tiếc Lâm vẫn không chấp nhận . Cô lại cho rằng nếu Lâm mất tất cả có thể sẽ thay đổi suy nghĩ, vì đã mua chuộc nhân viên của ấy, rồi bán bí mật công ty cho công ty đối thủ, khiến ấy sản!”
“Nhưng phải sao đây? Anh ấy vẫn không chấp nhận , ấy gọi là kẻ điên! Cô liền bắt cóc ấy rồi đem giam dưới tầng hầm…”
“Đủ rồi! Đủ rồi! Đừng nữa! Đừng nữa!”
Trần Duyên hoàn toàn suy sụp, ta giống như một kẻ điên, ném mọi thứ trong tầm tay.
“Anh ấy là của tôi! Là của tôi! Tôi không có thì người khác cũng đừng hòng có !”
Vẻ mặt Trần Duyên càng ngày càng điên cuồng, ta đột nhiên ngồi xổm xuống, sau đó kéo đầu một người đàn ông đến đối diện với ống kính, nở một nụ đáng sợ: “Nếu không chiếm , thì cùng chết!”
14
Người đàn ông bị trói chặt và dán băng dính quanh miệng, chỉ biết rên rỉ trong im lặng.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp loạn hết cả lên.
[Gọi cảnh sát nhanh lên!]
[Cứu mạng! Tôi chỉ vừa bài tập về nhà và xem phát sóng trực tiếp. Làm sao lại thành hiện trường án mạng luôn ?]
[Thật đáng sợ hu hu hu, người phụ nữ này không phải muốn người thật chứ?]
Tất nhiên không có khả năng người rồi!
Không đời nào ta lại để ta vi phạm pháp luật trong buổi phát sóng trực tiếp của mình !
Đùa thôi, khó khăn lắm mới tích góp chút nổi tiếng!
Có rất nhiều cư dân mạng đáng gọi ta là tiểu Nương nương!
Dù thế nào cũng không thể để kênh này đóng cửa !
Ta quay người vào bóng tối và dùng âm khí : “Saeki Kayako tỷ tỷ, lần này đến lượt tỷ đó.”
Một bóng đen vụt qua, bò dọc theo sợi cáp mạng với tốc độ cực nhanh về phía đối diện camera, nhà của Trần Duyên.
Trần Duyên chạy vào bếp lục lọi xung quanh, sau đó nhặt mì ăn liền mà Saeki Kayako đặt trên bàn rồi lao tới camera và đập mạnh vào người đàn ông.
“Tôi chém chết , tôi chém chết ! Nếu chết, sẽ là của riêng tôi!”
Đúng , Saeki Kayako đã tạo ảo ảnh khiến Trần Duyên coi mì ăn liền như một con dao.
Dưới ảnh hưởng của ảo ảnh, Trần Duyên cho rằng người đàn ông với khuôn mặt kinh hãi tột độ đã chết. Cô ta lải nha lải nhải đi tìm công cụ để hủy thi diệt tích.
“Rìu ở đâu, rìu ở đâu rồi?”
Sau đó, ta lấy khẩu súng nước bằng nhựa mà trẻ em thường dùng và chĩa vào người đàn ông.
“Cắt! Cắt! Cắt! Cắt tất cả thành từng mảnh!”
Giọng điệu hung ác của ta hoàn toàn không khớp với những tác lạ lùng, kiểu gì cũng sẽ thấy rất kỳ quái.
[Người phụ nữ này đang gì ? Điên rồi hả”]
[Rõ ràng là ta đang bị bệnh. Vốn đã không bình thường rồi, giờ còn khùng điên hơn nữa!]
Trong sổ Sinh Tử có ghi rõ ràng rằng sau khi chết người đàn ông này, Trần Duyên đã bị truy tố.
Trong quá trình tiếp , luật sư trẻ phụ trách vụ án của ta lại nảy sinh cảm và ta muốn cứu người phụ nữ này.
Vì , luật sư đã lợi dụng trạng thái tinh thần của Trần Duyên để giúp ta lật ngược vụ án.
Năm thứ hai sau khi Trần Duyên đưa vào bệnh viện tâm thần, ta lại bí mật đến đón ra ngoài.
Cuối cùng Trần Duyên cũng rung , thế là hai người sống một cuộc sống hạnh phúc.
Phụ nữ độc ác như , Quỷ hậu Nương nương như ta không cho phép ta hạnh phúc!
Nếu ta hạnh phúc thì những người chết dưới tay ta sẽ tính sao?
Lúc này, Saeki Kayako xuất hiện trước mặt Trần Duyên, chầm chậm tiến tới với gương mặt của người cùng phòng đã bị ta chết.
Trần Duyên nhào tới đè ấy xuống đất, bóp chặt cổ ấy: “Con khốn! Mày chưa chết à? Không! Mày nhất định phải chết! Đi chết đi!”
Lúc này, nhận cuộc gọi từ người dân nhiệt , cảnh sát đã xông vào và chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ như .
Người phụ nữ quỳ rạp trên mặt đất và điên cuồng cào cấu sàn nhà đến hỏng: “Chết đi! Chết đi!”
Bên cạnh có một thanh niên bị trói chặt đang nằm nghiêng người.
May mắn thay, người đàn ông chỉ bị mất nước nhẹ và hơi sợ hãi nên không sao.
Trần Duyên đã một tổ chức có thẩm quyền chẩn đoán là mắc chứng hoang tưởng nghiêm trọng, từng thực hiện hành vi bắt cóc và các hành vi thương tích khác nên bị buộc phải đưa vào bệnh viện tâm thần.
Nhưng sẽ không còn ai giúp cho ta nữa, ta sẽ dành phần đời còn lại của mình ở đó.
Vì ta can thiệp trước khi ta phạm tội nên vận mệnh của ta cũng viết lại từ đó.
Và “Phòng phát sóng trực tiếp của Nương nương” ngày càng trở nên nổi tiếng. Ta đã đổi những món quà kiếm thành tiền thưởng.
Chỉ trong một tháng, ta đã xây dựng mười phòng giam lớn cho Minh giới và ban thưởng rất nhiều cho những tiểu quỷ của mình.
Ta càng ngày càng hào hứng hơn với việc phát trực tiếp!
Nhưng ta nhất quyết chỉ tính một tuần một ngày, một ngày ba lượt!
Không phải là ta lười biếng, mà là nhân viên của ta, tiểu quỷ này lúc còn sống chuyên những hoạt cho người nổi tiếng mạng đã với ta rằng đây gọi là chiêu marketing đói khát.
Nếu bói nhiều quá sẽ không thơm đâu!
Hôm nay ta vừa lên mạng lập tức nhận hàng chục cái Carnival, suýt chút nữa đã mù đôi mắt chó này!
Hành hào phóng như chắc chắn không phải là chuyện bình thường!
Đối phương chính là thái tử nổi tiếng ở Bắc Kinh! Được mệnh danh là “Người chồng quốc dân”!
Thậm chí khi ta vừa ngoi lên hắn đã khà khà với ta: “Nghe xem rất chính xác, cho tôi hỏi khi nào tôi mới kết hôn?”
Hắn dừng một chút, sau đó mập mờ nhỏ: “Tính đúng thì cả người của tôi đều… tuỳ sắp xếp.”
Ta hai hàng bóng đen ngồi xổm trên vai hắn đang giương nanh múa vuốt, rồi lại mỉm .
Lại thêm một nhân vật cần xử lý rồi đây.
– HẾT-
Bạn thấy sao?