8
Tôi Yêu Thần Thần đã out rồi. Ta đoán điều đầu tiên cậu ấy ra khỏi đó chính là đổi tên trên mạng, hê hê.
“Các , chuyện ra mắt của nhà người ta thì chúng ta không xem rồi. Bây giờ chúng ta rút thăm người may mắn thứ ba nhé.”
Cư dân mạng không khỏi chán ngán, rằng đêm nay sẽ không ngủ vì không thể xem kết quả.
Mãi cho đến khi ta liên tục hứa rằng sẽ có kết quả trong vòng một giờ thì mọi người mới bỏ cuộc.
[Nhanh như chắc là do người nhà thấy chướng mắt nên mới đuổi cậu ấy đi.]
[Có lẽ đó quá xấu nên cậu ấy đã tự mình bỏ chạy!]
Ta mỉm , đều là hai đại tướng mà ta phái đi, trong vòng một giờ là có thể giải quyết nó rồi.
Người xem may mắn thứ ba đã nhanh chóng xuất hiện.
[Otaku Phương Triển Bác]
Cái tên rất hợp với vẻ ngoài của cậu ấy.
Hơi béo, tóc hơi bù xù, đeo kính, hơi chật chội.
“Xin chào Nương nương! Em là Phương Triển Bác.”
Thật là một cậu bé thật thà, thậm chí còn khai báo tên thật của mình.
Ta mỉm : “Cậu bé có vấn đề gì sao?”
Phương Triển Bác gãi đầu ngượng ngùng : “Em gặp một trên tàu lửa… Cô ấy thật sự rất tốt bụng, nhiệt và xinh đẹp!”
Cậu bé đỏ mặt : “Em chưa bao giờ gặp một nào thân thiện với em như . Thậm chí ấy còn mời em cùng đi ăn tối. Nương nương ơi, chị thấy chúng em có cơ hội không?”
Ta chớp mắt, tự hỏi cách nào để tránh tổn thương cậu bé ngây thơ này.
“Thật đáng tiếc cho cậu, hai người không hợp đâu.”
Ánh sáng trong mắt cậu bé mờ đi: “Vậy… Em còn có thể đến gặp ấy không? Em rất muốn gặp ấy…”
Ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ra sự thật.
“Nếu đến gặp ấy thì phải chuẩn bị tiền, hơn hai mươi nghìn tệ!”
Phương Triển Bác giật mình, suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Sao ăn cơm thôi mà cũng cần đến hai mươi nghìn tệ ?”
Ta: “Cậu bảo ấy chọn địa điểm nên ấy đã chọn một nhà hàng Tây nào đó. Chi phí ăn uống cũng tàm tạm, khoảng hơn một ngàn tệ cho hai người. Nhưng…”
“Cô ấy đặt thêm hai chai rượu ngoại, nên tổng cộng là hai mươi hai ngàn tệ.”
“Đương nhiên, nếu như cậu không tin có thể đi xem thử…”
“Không, không…”
Phương Triển Bác lắc đầu như trống bỏi: “Em sẽ nghe lời khuyên của chị, em tin vào Nương nương. Cô ấy thật sự rủ em đi ăn đồ Tây! Em biết sẽ không có ai thích em…”
Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Phương Triển Bác, ta không đành lòng liền : “Thật ra, vận mệnh của cậu cũng gặp ở nơi đó, sau khi cậu bị ta gài thì kia sẽ chủ đứng ra chuyện, rồi từ đó hai người cứ mà quen nhau.”
“Nhưng ta nghĩ cậu không cần thiết phải bỏ ra hai mươi nghìn tệ một cách vô ích. Là định mệnh thì nhất định sẽ gặp nhau…”
Phương Triển Bác lại vui mừng nở hoa: “Nếu sớm gặp đúng người thì hai mươi nghìn tệ này cũng đáng giá. Cảm ơn Nương nương, em đi đây!”
Vừa dứt lời, cậu bé liền lao ra ngoài như điên, đến mạng cũng quên tắt.
?!
Không, ta muốn là cậu giàu có như , sẵn sàng bỏ ra hai mươi nghìn tệ tặng không cho người ta thì tại sao không tặng Nương nương ta một cái Carnival trên live chứ?
Không thì một chiếc xe thể thao nhỏ, hoặc tia lửa lãng mạn hay thứ gì đó cũng !
Ta không đáng giá đến sao?
9
“Các ơi, khán giả may mắn hôm nay đã rút thăm hết rồi, chúng ta hãy…”
[Nương nương đừng offline, còn chưa thấy đủ đâu!]
[Đúng , giờ miễn phí đã hết thì tại sao chúng ta không tiêu tiền nhỉ?]
Spam lợi nhất chính là Thích Xem Náo Nhiệt: [Nương nương ơi, tôi này, tôi là fan số một của Nương nương đó.]
Vừa , cậu ta vừa gửi liên tiếp bốn toà lâu đài trong mơ cho ta!
Có cậu ta dẫn đầu, các cư dân mạng khác cũng không chịu thua kém, tặng nào là pháo hoa, đám mây nhỏ và dây chuyền vàng… Quà lớn quà bé cứ thế bay lên không trung.
Mắt ta sáng lên, ta sắp giàu rồi!
Thứ lỗi cho kiến thức nông cạn của ta, Minh giới thật sự quá nghèo nàn! Để khuyến khích sự tích cực của quỷ sai, ta còn phải mua quà cho chúng, tiền riêng của ta đều đổ lên người chúng hết!
Ta hắng giọng: “Vì mọi người ủng hộ như nên hôm nay chúng ta xem thêm một quẻ nữa nhé.”
Đột nhiên mặt dây chuyền quanh cổ tôi siết chặt lại và ngày càng nóng lên.
Đó là chị Sadako đang cầu hỗ trợ.
Không! Phải! Chứ! Hai người đó có hợp tác cùng nhau cũng không thể đối phó Cô Dâu Mặc Áo Đỏ à?
Bỏ đi, tốt hơn là ta nên tự mình đến đó.
“Xin lỗi các , ta có việc gấp cần giải quyết. Hẹn gặp các em tối nay.”
Ta vội vàng đăng xuất, trong nháy mắt đã đến căn nhà cũ của Cô Dâu Mặc Áo Đỏ.
Ngôi nhà đổ nát giăng đèn kết hoa, kỳ lạ là những chiếc đèn này lại dán giấy trắng chứ không phải màu đỏ như đèn bình thường.
Nhìn thoáng qua trông giống như… một đám tang.
Ngoài ra còn có một chiếc kiệu bằng giấy vàng bạc đứng ở cổng, những người khiêng kiệu đi đón dâu đều là những hình nhân bằng giấy.
Một nhóm tay trống của ban nhạc giấy lúc thì chơi một bản nhạc buồn thảm thê lương, lúc thì chơi những điệu vui vẻ ăn mừng, dưới ánh sáng mờ ảo chập chờn trông càng ghê rợn, kinh hoàng hơn.
Nếu nơi này chỉ là kỳ lạ, thì hình trong nhà chính phải gọi là kinh khủng.
Một chiếc TV hỏng rơi xuống đất kèm theo những bông tuyết lấp lánh.
Nhìn về phía trước thì chị Sadako đã bò ra ngoài từ lâu, mái tóc dài tung bay quấn chặt lấy một người phụ nữ mặc váy cưới màu đỏ.
À, đúng hơn là nữ quỷ.
Sau một hồi giằng co, lớp ngụy trang trên khuôn mặt dâu áo đỏ đã biến mất, nó rách tươm trông thật kinh sợ.
Cô ta vừa di chuyển thì một miếng thịt rơi ra khỏi mặt rớt xuống đất, một số chỗ còn có thể thấy rõ cả xương!
Cách họ không xa là Quỷ công công. Ông ta đang bị hai lão già khô héo trói chặt cả sau lẫn trước. Các dụng cụ tra tấn đều rơi hết xuống đất.
Nhìn lại hai lão già kia mới thấy, trên làn da khô tím có một lớp lông đỏ mọc lên! Ngay cả trên khuôn mặt cũng đầy lông đỏ, chỉ có đôi mắt hung ác là không bị che phủ!
Hóa ra là một cương thi lông đỏ! Đã còn có những hai con! Chẳng trách quỷ công công đấu không lại!
Cương thi không phải ma quỷ, chúng là sản phẩm của quá trình biến đổi xác chết, mà trong đó cương thi đỏ là loại mạnh nhất.
10
Ta không còn do dự nữa, vội tháo mặt dây chuyền ra rồi ném vào hai con cương thi lông đỏ.
Tia sáng đỏ chợt lóe lên, cương thi đỏ vừa mới né tránh đòn tấn công của Quỷ công công rất sinh chợt đông cứng lại, trúng ngay một đòn của ta.
Mặt dây chuyền quay vòng rồi trở lại tay ta.
Trong phút chốc, cơ thể cả hai con cương thi đỏ phun ra những làn khói trắng và tiếng “lách tách” như thể đang bốc cháy, đồng thời phát ra tiếng gào thét đau đớn.
Ồn chết mất!
Ta chạy lấy đà rồi phóng lên, đáp một chân vào đầu một con cương thi.
Cái đầu cương thi lăn trên đất kêu lạch cạch.
Ta lại xoay người rồi nhấc chân, một cái đầu cương thi khác lăn đến bên cạnh.
Ta phất tay, một cuộn vải trắng bay đến quấn lấy dâu mặc áo đỏ, giữ chặt ta ngay giữa phòng chính!
Ta thêm một cước, dâu ngay lập tức lăn đến cạnh hai con cương thi.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra hai phút, liền mạch trơn tru, khô ráo, sạch sẽ.
Ta phủi phủi tay, mới đúng chứ, thối em nát phải bên nhau chỉnh tề như mới đúng.
“Tiểu Quế Tử! Sadako!”
“Đến đây!”
Ngược lại với Sadako tỷ tỷ vẫn ngây người tại chỗ vì sốc trước khả năng của ta thì Quỷ công công vẫn xứng đáng là người hầu thân cận của Thái Hậu, trải qua sự đời.
Ông ta tiến lên một bước, cất giọng the thé : “Chúc mừng Nương nương, chúc mừng Nương nương, lại trừ ác quỷ, lập thêm công lớn! Nương nương nhà ta thật là xưa nay chưa ai sánh bằng, chuyện trên trời dưới đất không gì là không , chấn trời đất, quỷ khóc thần sầu! Ta kính ngưỡng Nương nương như nước sông cuồn cuộn kéo dài không dứt, như Hoàng Hà tràn bờ không thể kiểm soát.”
“Nô tài nguyện vì Nương nương cúc cung tận tụy, sau khi chết biến thành ghế dựa…”
“Tiểu Quế Tử.” Ta lạnh lùng ngắt lời ông ta.
“Vâng, thưa Nương nương.”
Quỷ công công ưỡn ngực, kiêu ngạo : “Nương nương có việc gì cứ giao cho nô tài, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy!”
“Im đi! Ngươi nhiều như quá đấy! Nhanh chóng dọn dẹp chỗ này! Ngươi người ta đi!”
Đúng , Sadako tỷ tỷ không giỏi ăn , càng không biết nịnh nọt, việc lại không ít nha!
Hãy xem, một nửa số máu trên mặt đất đã lau sạch!
Hừ, đừng tưởng rằng ta không biết Quỷ công công lười biếng, tưởng chỉ cần nịnh nọt ta mấy câu là có thể không việc sao?
Tưởng bở!
Quỷ công công không dám dong dài nữa, vội nhanh chóng ném hai cương thi đỏ kia vào lồng gỗ.
Ơ, dâu mặc áo đỏ đâu rồi? Sao lại không thấy nhỉ?
“A… A!”
Ta đang tự hỏi thì một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Bạn thấy sao?