Nuôi Ong Tay Áo [...] – Chương 6

Vẻ mặt của bọn họ như không ngờ tới tôi, người luôn tốt bụng và chu đáo, lại từ chối thẳng thừng như . Còn tôi thì nhíu mày, giả vờ không vui: "Cho dù muốn nhận nuôi, cũng không thể nhận nuôi một đứa trẻ như . Các người không nghe thấy y tá vừa sao, đứa trẻ này rất có thể đã bị sốt đến ngốc rồi? Một đứa trẻ ngốc như , cho dù sau này nuôi lớn, thì có ích gì? Đừng trách tôi lời khó nghe, haiz, Giang Nham, Xuân Hoa, tôi biết các người tốt bụng, muốn trách thì trách cha mẹ lang tâm cẩu phế của đứa trẻ này đi. Các người đưa nó đến bệnh viện, đã là hết lòng rồi."Nhìn vẻ mặt méo mó của Giang Nham, tôi còn chưa kịp cảm thấy hả hê, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng vỡ giòn tan, một chiếc cốc tráng men từ sau tấm rèm bên cạnh lăn ra ngoài.Một người phụ nữ với vẻ mặt cũng khó coi không kém bước ra từ sau tấm rèm, gượng gạo nở nụ với tôi, cúi xuống nhặt chiếc cốc trên mặt đất.Là ta, là người phụ nữ đó, mẹ ruột của Giang Tề, người thật sự của Giang Nham.Lúc này, ta mặc một bộ quần áo cũ không vừa vặn, vẻ mặt tiều tụy, hoàn toàn không có vẻ ung dung, tao nhã như khi tôi gặp ta kiếp trước."Cô ấy là ai?" Tôi giả vờ nghi hoặc.Giang Xuân Hoa liếc trai mình, vội vàng trả lời: "Chị dâu, ấy... ấy là em, hôm nay em cùng ấy nhặt đứa bé này."Nghe lời dối coi tôi như kẻ ngốc này, tôi đột nhiên bật , quay đầu lại, dùng giọng điệu vừa thương vừa dè dặt chắc nịch: "Tóm lại, tôi sẽ không đồng ý nhận nuôi một đứa trẻ ngốc, câm điếc lại càng không. Haiz, nếu là một đứa trẻ bình thường, nhận nuôi thì nhận nuôi, tôi nhất định sẽ coi nó như con ruột, còn đứa trẻ này... không ."Nghe thấy lời khinh miệt của tôi, người phụ nữ cúi đầu, gân xanh trên tay nổi lên.Tôi như không hề hay biết, xong liền nhẹ nhàng rời đi, không cho Giang Nham cơ hội thêm, cũng không liếc đứa trẻ trên giường thêm một lần nào nữa.Giang Tề của kiếp trước, tôi nâng niu trong lòng bàn tay, ăn mặc đều là đồ tốt nhất. Nó sinh ra khôi ngô tuấn tú, piano, thư pháp đều từng đạt giải, thầy khen ngợi, bè hâm mộ, là hot boy và bạch mã hoàng tử nổi tiếng toàn trường.Còn Giang Tề của hiện tại, lại là một đứa trẻ câm điếc có thể trở thành kẻ ngốc.Cuộc đời của nó đã định sẵn là sẽ không còn suôn sẻ nữa.Giang Tề, kiếp này, bi kịch của mày không phải do tao ra, muốn trách thì trách cha mẹ ruột của mày đi.Lúc này, tôi vẫn chưa biết, đứa trẻ sơ sinh trên giường kia sau khi cứu sống, khoảnh khắc mở mắt ra, có một thoáng lộ ra ánh mắt hoang mang và hoảng hốt.-- Giang Tề của kiếp trước, cũng đã trọng sinh.

14Sau hôm đó một thời gian, dưới sự uy h.i.ế.p "Không đồng ý thì ly hôn" của tôi, Giang Nham cuối cùng cũng không cam lòng từ bỏ ý định nhận nuôi đứa trẻ đó.Thay vào đó là Giang Xuân Hoa nhận nuôi nó.Điều thú vị là, kiếp này, đứa trẻ đó vẫn tên là Giang Tề, nghe là lấy theo họ của Giang Xuân Hoa.Tôi giả vờ như không biết sự thật, vào ngày sinh nhật con của Giang Xuân Hoa, tôi đã đeo chiếc vòng bạc vốn định mua cho con bé lên tay Giang Tề."Phi Phi ngoan, em trai nhỏ hơn con, con phải nhường em, biết chưa?" Tôi tủm tỉm .Cô bé lập tức hét lên đầy bất mãn, đưa tay muốn giật lại: "Tại sao, tại sao chứ? Nó đâu phải em trai con! Nó là đồ con hoang! Bố! Đuổi nó ra ngoài! Không cho nó cướp đồ của con!""Phi Phi!" Giang Xuân Hoa vội vàng ôm con bé ra, trên mặt lộ vẻ lúng túng quát mắng. Sắc mặt Giang Nham khó coi. Còn chồng của Giang Xuân Hoa thì với vẻ thờ ơ, ngoài miệng vài câu, đại khái vẫn là nể mặt Giang Nham.Trong lòng tôi thầm, nhớ lại dáng vẻ nịnh nọt Giang Tề của Triệu Phi Phi kiếp trước. Lúc đó trong lòng con bé, Giang Tề là người trai nuông chiều từ bé, người mà nó sùng bái nhất, hiện tại đối với nó, Giang Tề chỉ là một đứa con hoang sẽ cướp đồ của nó.Cuối cùng, mọi chuyện kết thúc bằng việc Giang Nham chủ đề nghị mua thêm một chiếc vòng bạc khác cho Triệu Phi Phi.Nhìn vẻ mặt không vui của ta, tôi thầm, còn sớm lắm. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...