5.Ngày hôm đó, tôi như phát điên gào thét chất vấn.Chồng tôi vội vàng chạy đến, lại che chở người phụ nữ đó phía sau, dùng ánh mắt chán ghét và cảnh giác tôi.Ngay cả đứa con trai mà tôi dốc hết tâm huyết cũng đứng về phía đối diện, nắm tay người phụ nữ đó.Trong lúc giằng co, tôi bị người ta đẩy mạnh một cái, ngã từ cầu thang xuống, m.á.u chảy lênh láng.Đầu tôi bị vỡ, chân cũng gãy.Người chồng tốt và đứa con trai ngoan của tôi lại không chịu gọi xe cấp cứu.Giang Nham mặc kệ tôi đang đau đớn co ro trên mặt đất, việc đầu tiên là nhặt điện thoại của tôi lên, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, thành thạo dùng sinh nhật của Giang Tề để mở khóa, sau đó vui mừng quay đầu với con trai:“Vương Thanh thật sự vay tiền rồi, ba thêm cho các con một ít nữa, như có thể trang trí nhà cửa cho thật đẹp rồi!”Giang Tề do dự tôi một cái: “Nhưng mà bà ấy…”Trước mặt người phụ nữ đó, nó thậm chí còn không muốn gọi một tiếng “mẹ”.Giang Nham quay đầu lại, đá vào chân tôi một cái, trong tiếng kêu đau của tôi, mắt ta sáng lên, không chút do dự : “Vốn dĩ bố cũng định rõ ràng với Vương Thanh, bố và mẹ con mới là vợ chồng thật sự, gia đình chúng ta nên đoàn tụ từ lâu rồi! Còn Vương Thanh… Cô ta bây giờ thành ra thế này, cứ đưa ta về quê đi, dù sao ta cũng không cử , ở quê cũng chẳng ai quen biết ta!”Tôi cảm thấy mọi thứ trước mắt thật hoang đường, như địa ngục .Người chồng luôn ôn hòa nho nhã của tôi, lúc này lại ra những lời khiến tôi run rẩy.Trong ánh mắt không thể tin của tôi, Giang Nham chỉ do dự một chút.Người phụ nữ phía sau ta chỉ nhẹ nhàng và uất ức gọi một tiếng “Tiểu Tề?”, nó liền gật đầu đồng ý với quyết định của Giang Nham.“Ba, mọi chuyện ba cứ quyết định đi.”Nó quay đầu đi, không tôi nữa.6.Cứ như , tôi bị “gia đình” này đưa về quê của Giang Nham.Lúc mới cưới Giang Nham, tôi đã từng đến đây một lần. Sự hẻo lánh và nghèo nàn của nơi này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi, khiến tôi – người từ nhỏ cha mẹ nuông chiều – âm thầm thề rằng sẽ không bao giờ cùng Giang Nham quay lại đây nữa.Nhưng bây giờ, tôi đã trở thành một kẻ tàn phế không thể cử , bị vứt trong một căn nhà gỗ ọp ẹp, không ai đoái hoài, gió thổi qua, toàn thân lạnh lẽo.Nhưng điều khiến tôi lạnh lòng nhất chính là “sự thật” mà Lệ Lệ chế giễu cho tôi biết.Hóa ra, Giang Tề là con riêng của chồng tôi và người phụ nữ đó.Vụ nhận nuôi đó là một âm mưu hoàn hảo, chỉ để tôi coi Giang Tề là con ruột của mình.Còn Giang Tề thì từ nhỏ đã nhận mẹ ruột của nó, trong lòng nó, đó mới là mẹ thật sự.Tôi như phát điên nằm trên đất khóc lóc, chửi rủa, gào thét. Giang Nham tôi với vẻ chán ghét, Giang Tề cau mày bỏ đi, còn ánh mắt của người phụ nữ đó tôi sẽ không bao giờ quên, bởi vì đó là ánh mắt thương từ trên cao xuống.Như đang một con bọ đáng thương.Tôi hoàn toàn suy sụp.7.Tôi cứ ngỡ mình đã c.h.ế.t cóng trong căn nhà xiêu vẹo đó.Nhưng khi mở mắt ra, tôi đang mặc một chiếc áo khoác ấm áp sạch sẽ, chân tay linh hoạt, ngón tay trắng trẻo sạch sẽ, người qua đường thi thoảng lại tôi với ánh mắt kinh ngạc.Tôi lờ đờ, đi một lúc lâu mới nhận ra mình đã trọng sinh.Đây là ngày nào?Tôi kích lấy điện thoại ra, móng tay bị xước khi kéo khóa túi cũng không để ý, chỉ chăm vào màn hình điện thoại.Hôm nay là: 29 tháng 12 năm 2002.Tôi chằm chằm vào dãy số đó, đột nhiên lớn, sau đó nước mắt rơi xuống.Nếu con đường này không vắng vẻ, tôi vừa khóc vừa chắc chắn sẽ bị coi là kẻ điên.Hôm nay là ngày tôi nhặt Giang Tề trên đường.Ngày 29 tháng 12, tôi coi ngày này là sinh nhật của Giang Tề, vắt óc suy nghĩ tổ chức sinh nhật cho nó suốt hai mươi tư năm.
Bạn thấy sao?