Nuôi Một Cửu Thiên [...] – Chương 7

Kiếp trước, từ một thái giám vô danh, hắn leo lên vị trí khống chế triều chính với danh hiệu Cửu Thiên Tuế, chắc chắn phải có gan dạ và mưu lược phi thường.

 

Giờ đây, hắn chỉ là một đứa trẻ vừa ta mang về cung đã dám dùng ánh mắt như để ta.

 

Ta đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cửa sổ, mở khung cửa ra, mặc cho gió hè mang theo tiếng ve kêu rả rích chậm rãi lan tỏa. Một con bồ câu trắng khẽ vỗ cánh, đậu trên bậu cửa.

 

Đánh cược lớn từ những gì nhỏ bé ư?

 

Không biết tự lượng sức.

 

Ta khẽ lạnh.

 

Thiên hạ này, chúng ta đều là những kẻ không biết lượng sức, luôn giãy giụa muốn vươn lên, không cam lòng dễ dàng khuất phục số mệnh.

 

Kiếp trước, ta vì đệ đệ mà sống. Kiếp này, ta nên sống vì chính mình.

 

Ta tìm giấy bút, lặng lẽ viết một lá thư, theo bóng bồ câu trắng bay xa.

 

Ánh trăng chiếu vào trong điện, phủ đầy một lớp ánh sáng lạnh lẽo.

 

“Bổn cung thật sự rất tò mò.”

 

“Ngươi, rốt cuộc có bí mật gì?” Ta lẩm bẩm tự , ánh mắt lạnh lẽo dần hiện lên từng tầng băng giá: “Đệ đệ tốt của bổn cung.”

 

6

 

Thấm thoắt đã nửa tháng trôi qua dường như không có thêm bất kỳ tin tức nào đáng ý.

 

Thịnh Nguyên có tới Phượng Nghi Cung tìm ta vài lần lần nào cũng bị ta lấy lý do cảm phong hàn, thân thể không khỏe để qua loa cho xong.

 

Ta đẩy chén trà trước mặt ra, duỗi người hoạt gân cốt, rồi hỏi: “Dạo này Lục Chấp thế nào?”

 

Xuân Đào đáp: “Nô tỳ nghe ám vệ , hắn rất chịu khó rèn luyện.”

 

“Còn quy củ thì sao?” Ta cầm một quả quýt trên bàn, hỏi mà không mấy để tâm: “Học hành đến đâu rồi?”

 

Xuân Đào nhẹ, : “Lần trước, khi điện hạ sai hắn đi việc ở Đông Xưởng, hắn xử lý vô cùng nhanh nhẹn. Điện hạ quả thật có con mắt tinh tường, hắn đúng là nhân tài đáng để bồi dưỡng.”

 

Ta chậm rãi bóc quả quýt, tách từng múi ra: “Tiếp với Đông Xưởng, có ai chịu thiệt không?”

 

Xuân Đào mỉm trả lời: “Nghe , công công của Đông Xưởng vốn là người hống hách lại bị Lục Chấp cho một bài học nhớ đời. Bên ngoài chỉ vài câu là đủ trong bóng tối, hắn còn đánh gãy mấy cây xương sườn của công công kia. Hiện giờ người đó còn phải nằm liệt giường, không nhúc nhích .”

 

Nghe , ta cũng bật thật sự: “Làm việc không tồi.”

 

Tên phó thủ của Đông Xưởng vốn là người của ta, khi vừa vào cung đã ta âm thầm bồi dưỡng, nâng đỡ đến chức phó đề đốc Đông Xưởng.

 

Nhưng lòng người khó đoán. 

 

Nửa năm sau, hắn ta ngấm ngầm quy phục Cửu Hoàng tử. Chuyện đó không chỉ khiến ta mất quyền tại Hộ Bộ mà còn hao tổn không ít thế lực thân tín.

 

Quan trọng nhất, lần thương tổn này đã gián tiếp dẫn đến vài năm sau, ta rơi vào thế bị người khác chèn ép, không còn sức phản kháng.

 

Để giành lại quyền lực, ta thậm chí đã bò lên giường của Cửu Thiên Tuế – kẻ khi ấy nắm trọn triều đình trong tay.

 

Đang nghĩ đến đó, cửa điện bất ngờ phát ra tiếng kẽo kẹt.

 

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

 

“Điện hạ, việc ngài muốn điều tra đã có kết quả.” Giọng khàn khàn của một thiếu niên trong thời kỳ vỡ giọng vang lên.

 

Lục Chấp quỳ trên mặt đất, nâng một cái khay cao quá đầu. Ta không rõ biểu cảm của hắn.

 

Ta cầm lấy xấp giấy trên khay, lật xem từng tờ.

 

Ngón tay ta siết chặt, cuối cùng không kìm mà vò nát toàn bộ những tờ giấy, ném chúng thành một đống lộn xộn.

 

Ta cụp mắt xuống, sắc mặt âm trầm.

 

Lục Chấp khẽ : “Thịnh Nguyên lòng lang dạ sói như thế, điện hạ có muốn trừ khử hắn không?”

 

Nhìn dáng vẻ đó của hắn, ta lại cảm thấy buồn .

 

Có lẽ do kiếp trước thường xuyên đối đầu với Cửu Thiên Tuế, ta không nhịn muốn trêu chọc hắn.

 

Ta nhẹ nhàng: “Ngẩng đầu lên, lại đây.”

 

Lục Chấp nghe lời, ngẩng đầu lên, đặt khay xuống rồi đứng dậy tiến lại gần, lần này lại ngoan ngoãn đến khó tin.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...