Ta tiện tay cầm lấy khăn thêu trước mặt, đặt lên vết thương của hắn, mỉm hỏi: “Đau không?”
Lục Chấp mặt mày tái nhợt, cuối cùng mở miệng trả lời câu đầu tiên lại là: “Không đau.”
Tính của hắn vẫn như , luôn lạnh lùng và kiên cường.
Ta thầm mắng hắn một câu, rồi gia tăng lực độ trên tay: “Không biết đau sao?”
Lục Chấp không gì, chỉ cắn răng, khuôn mặt vô cảm ta.
Ta dùng khăn thêu thắt nút chắc chắn, băng bó vết thương trên miệng hắn.
“Biết đau rồi chứ? Lần sau đừng tự mình bị thương nữa.” Ta buông tay hắn ra, nhíu mày vết m.á.u dính trên đầu ngón tay: “Tên ngươi là gì?”
Lục Chấp chăm chăm vào đầu ngón tay và vết m.á.u trên tay áo ta, lùi lại vài bước, cúi đầu: “Lục Chấp.”
“Tại sao lại ở Hồng Tụ Lâu?”
“Mẫu thân ta từng ở Hồng Tụ Lâu, từ nhỏ ta đã ở đó. Năm ta bảy tuổi, bà qua đời, ta chỉ có thể ở lại đó công việc lặt vặt. Ngoài việc đó ra, ta không biết gì khác.”
Lục Chấp ngẩng đầu đối diện với ta, khuôn mặt vô cảm, lời lạnh lùng, cứng nhắc.
“Vậy có nhiều việc lắm sao?”
Ta ý đến tác nhỏ của hắn. Thực ra, đầu ngón tay hắn không ngừng nghịch khăn thêu mà ta dùng để băng bó, trông vô cùng lúng túng.
Thì ra, từ nhỏ hắn đã có thói quen này.
Kiếp trước, Cửu Thiên Tuế ngông cuồng, tàn nhẫn. Nhưng mỗi lần trên giường, hắn lại vô thức dùng ngón tay quấn lấy tóc ta chơi .
“Rất nhiều.”
Lục Chấp dừng lại, nhận ra ta đang đầu ngón tay hắn, lập tức siết chặt nắm tay, trở lại dáng vẻ bất , cứng đờ như trước.
Ta khẽ ừ một tiếng.
Thì ra những vết thương trên người hắn đều là vì như mà có.
Cửu Thiên Tuế không thích người khác hầu hạ khi tắm rửa, ngay cả lúc ngủ cũng mặc cẩm y đỏ thẫm. Chỉ có ta đã từng thấy thân thể hắn.
Làn da trắng lạnh, mỏng manh, như ngọc dương chi cao cấp lại chi chít vết thương.
Có vết roi, vết bầm và cả những vết dao.
Lục Chấp : “Ta sẽ giặt sạch khăn này trả lại cho người.”
Ta nhướng mày hắn: “Bổn cung là Công chúa của Vân Xuyên, ngươi nên gọi bổn cung là điện hạ.”
Thật hiếm thấy.
Từ miệng Lục Chấp mà nghe chữ “ta” xưng hô này thật sự rất kỳ lạ.
Người này tâm trạng tốt thì tự xưng là thần hễ khó chịu thì lại u ám gọi mình là “nhà ta”. Tính khó nắm bắt.
Ta bật . Có lẽ ta là người hiểu rõ tính cách hắn nhất.
“Điện hạ.”
Ánh mắt Lục Chấp lóe lên, không dám thẳng ta ngón tay vẫn vô thức nghịch khăn thêu.
Ta nghiêng người tựa vào ghế: “Đã gọi bổn cung là điện hạ, từ nay về sau phải ở bên cạnh bổn cung. Nhìn ngươi cũng không giống loại vô dụng. Trước hết đi rèn luyện trong đội ám vệ của bổn cung một, hai năm, sau đó bổn cung sẽ giao nhiệm vụ.”
Lục Chấp kinh ngạc ta, khó mà giữ vẻ mặt điềm tĩnh: “Nhưng ta là con của một xướng kỹ…”
Đôi mắt đào hoa của hắn ánh lên vẻ lạnh lẽo, chằm chằm vào vết m.á.u thấm trên tay áo và ngón tay ta.
Không rõ tại sao, ta hiểu ý của hắn.
Ta là con của xướng kỹ, m.á.u ta giơ bẩn.
Ta cụp mắt, chống trán suy nghĩ, rồi lại ngẩng lên hắn: “Bổn cung không nuôi kẻ vô dụng, cũng không việc gì không có lợi. Mèo đen hay mèo trắng, bắt chuột thì đều là mèo tốt.”
Lục Chấp yên lặng ta, cắn răng thật chặt rồi từ từ buông lỏng.
Hắn siết chặt lòng bàn tay, để mặc m.á.u thấm qua lớp khăn, chảy xuống đầu ngón tay: “Ân huệ của điện hạ hôm nay, ta sẽ không quên.”
Ta phất tay, ra hiệu cho hắn lui xuống.
Lục Chấp tập tễnh rời khỏi chính điện. Ta chợt nhận ra, có lẽ hắn đã bị Tề Cầu sai người đánh đòn trước đó.
Vậy mà không hề rên đau một tiếng.
Ta xoa thái dương, nhất thời không phân định rõ ràng. Việc ta tìm Lục Chấp, rốt cuộc là vì muốn nuôi một con sói con thông minh hữu dụng, hay là vì…
Không nỡ rời xa hắn.
Bạn thấy sao?