Có lẽ nhận ra sự lạnh nhạt của ta, Thịnh Nguyên đành rụt lại, không dám thêm gì nữa.
Ta ăn hai đũa, liền đặt đũa xuống.
Không có hứng thú, cũng chẳng ăn nổi.
Chỉ có loại quái dị như Lục Chấp mới thích ăn món này.
2
“Thần là một thái giám.”
“Bổn cung biết.”
“Nếu Điện hạ đã biết, cớ gì còn dùng cách này để sỉ nhục ta?”
“Cửu Thiên Tuế, người nắm quyền sinh sát trong tay, chẳng lẽ cho rằng bổn cung là một đứa trẻ ba tuổi ngu ngơ, mặc người muốn gì thì sao?”
“Điện hạ đây là muốn lấy chính mình ra đổi chăng?”
“Ha. Vậy cũng phải xem Cửu Thiên Tuế có bằng lòng hay không.”
Ta cởi đi lớp áo trong cuối cùng, mặt không chút cảm người trước mặt, đột nhiên bật .
Ánh nến chập chờn, giọng trầm thấp vang lên, dịu dàng dễ nghe.
Đôi mắt đào hoa thoáng chút men say, lấp lánh dưới ánh đèn, mang theo sự tà mị.
Nhưng kỹ lại, sâu trong đôi mắt đen ấy là sự sắc bén như dao, không chút kiêng nể. “Điện hạ, thần là thái giám.”
Hắn lặp lại câu đó một lần nữa, hầu kết khẽ , rồi đột nhiên há miệng, cắn mạnh vào cổ ta.
……
Ta giật mình tỉnh dậy từ giấc mộng, theo bản năng đưa tay xoa cổ mình.
Kiếp trước, hắn cắn một miếng sâu đến mức rách cả da, để lại một vết sẹo. Khi sẹo chưa lành hẳn, Lục Chấp luôn thích vuốt ve chỗ đó, không rời tay.
Nhưng hiện tại, nơi đó vẫn trơn nhẵn, không chút dấu vết.
Có lẽ vì vừa mơ thấy Lục Chấp, mà làn da mịn màng ở cổ bỗng nhiên cảm giác ngứa ngáy không rõ nguyên do.
Hiện giờ là mùa hè năm Vĩnh Xương thứ 24, tính ra Lục Chấp cũng chính vào thời điểm này bị bán vào cung, mơ mơ hồ hồ trở thành thái giám.
Ta xoa thái dương, thở dài, gọi tỳ nữ Xuân Đào đến.
Ta nhức đầu phân phó: “Truyền lệnh xuống, bảo người đi tìm một người cho bổn cung, nhanh lên.”
Xuân Đào bưng một ly trà đến, nâng gối đầu cho ta dựa vào, dịu dàng :
“Vâng, nô tỳ sẽ đi ngay. Nhưng trước tiên, Điện hạ uống một chén nước đi. Có phải vừa bị bóng đè không?”
Ta nhận lấy chén trà, uống một hơi cạn sạch, rồi bất chợt hỏi: “Xuân Đào, ngươi thấy Thái tử như thế nào?”
“Thái tử ư?” Xuân Đào ngây người, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: “Điện hạ và Thái tử tỷ đệ thâm, chỉ là Điện hạ…”
Xuân Đào ngập ngừng, không tiếp.
Ta thường ngày gọi Thịnh Nguyên là A Bạch, chưa bao giờ lạnh lùng mà gọi thẳng là Thái tử như .
“Ngươi cứ , bổn cung không trách tội ngươi.”
Xuân Đào do dự, rồi khẽ :
“Điện hạ có phần nuông chiều Thái tử. Hoàng Hậu nương nương mất sớm, Điện hạ chăm sóc ấu đệ là điều đương nhiên. Chỉ là Thái tử năm ngoái đã cập quan, ít nhiều cũng nên trở thành chỗ dựa cho Điện hạ.”
Ta khẽ : “Thật sao?”
Xuân Đào vội quỳ xuống, không dám thêm.
Ta đặt chén trà lên bàn nhỏ trước mặt, đưa tay đỡ nàng ấy đứng dậy.
Xuân Đào kinh hãi, cúi đầu rụt rè: “Điện hạ, không thể nào.”
Ta cũng không ép nàng ấy thêm, thu tay lại, nhẹ nhàng : “Từ ngày mai, ngươi chịu trách nhiệm đốt trầm cho ta.”
Ngáp một cái, ta tiếp: “Bổn cung mệt rồi, lui xuống đi.”
Xuân Đào mở to mắt, vừa mừng vừa sợ, vội đáp: “Vâng, nô tỳ cáo lui.”
Xuân Đào chỉnh lại màn trướng cho ta, nhẹ nhàng khép cửa, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Ta nằm trên giường, nhắm mắt lại những ký ức cũ vẫn quẩn quanh trong đầu, không cách nào tan biến.
Ngàn phòng vạn phòng, lòng người khó đoán.
Lục Chấp khi ấy mơ mơ hồ hồ trở thành thái giám, ta chẳng phải cũng từng mơ hồ mà trải qua một đời sao?
Bạn thấy sao?