Nuôi Một Cửu Thiên [...] – Chương 17

15

 

Những ngày tùy ý hoang đàng với Lục Chấp trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến cuối năm.

 

Trước mắt, triều đình ngày càng căng thẳng, thế lực ngầm của ta liên tiếp bị mấy Hoàng tử khó dễ. Hạ quốc cùng một số tiểu quốc khác tài nguyên cạn kiệt, mùa đông càng thèm khát lương thực dồi dào của biên cương Vân Xuyên, chuẩn bị chiến. Lục Chấp cũng đến lúc phải ra biên ải thu xếp lực lượng.

 

Tên Cửu Thiên Tuế này, như biết rõ ta "mềm nắn rắn buông", trọng sinh một lần càng thêm tinh ranh. Trước khi đi, hắn tỏ vẻ không muốn rời xa, đòi vài lần lợi ích mới chịu rời đi.

 

Đêm đó, trời lạnh như nước, tĩnh lặng mà sâu thẳm.

 

Trong Phượng Nghi Cung, ta như thường lệ mở phong thư niêm phong bằng sáp, vừa liếc mắt qua thì đã bị chữ trong thư phiền lòng.

 

Xuân Đào ta trêu : "Điện hạ rõ ràng vui mừng thật lòng, mà vẻ mặt lại giả vờ như thế."

 

Ta nhíu mày nàng ấy, không tự nhiên liếc qua gương đồng.

 

Trong gương phản chiếu, mỹ nhân khẽ nhíu mày, khóe môi còn chưa kịp thu lại nụ , đôi mắt long lanh ánh lên những tia sáng rực rỡ.

 

Ta ném thư xuống, hừ lạnh một tiếng: "Lắm mồm."

 

Xuân Đào khẽ , nhặt bức thư trên mặt đất, thấy hai má ta ửng hồng, liền lập tức tác im lặng ý trên khuôn mặt không giảm chút nào.

 

Nàng ấy thấy ta định viết thư, liền giúp ta đốt lò sưởi ấm tay.

 

Ta cầm bút, nhúng mực, hỏi: "Phụ hoàng thế nào rồi?"

 

Tính thời gian, ông ta sống cả đời mê muội, mê đắm nữ sắc, bỏ bê triều chính, giờ cũng đã đến lúc hết thời.

 

"Hoàng thượng rất ít nghe theo Thái y viện, gần đây… thường xuyên dùng tiên đan của Khâm Thiên Giám dâng lên."

 

Ta vừa viết hai chữ "Lục Chấp" đã cảm thấy không ổn, bực bội vo tròn giấy lại rồi đốt ngay.

 

"Là người của ai?"

 

"Ám Nhất điều tra, là của Tam Hoàng tử. Còn có tin từ Đàn Hương, kẻ cung cấp phương thuốc sau nhiều lần mưu tính chính là nhị công tử nhà họ Trần."

 

Ta lại viết "Cửu Thiên Tuế," vẫn thấy không vừa ý, buông lỏng tâm trí : "Đường huynh của ta, lá gan không nhỏ."

 

Ta cảm thấy không thể viết thư đáp, dứt khoát không viết nữa, ném bút sang một bên, ánh mắt lạnh lẽo.

 

Phụ hoàng tốt của ta, ông ta có biết bao nhiêu con trai, không ai muốn ông sống cả.

 

Ngay cả Tam Hoàng tử, con trai của Mai Quý phi mà ông ta chiều nhất, cũng chỉ mong ông sớm chết.

 

Làm Hoàng đế, ông ta là kẻ ngu muội bất tài; phụ thân, ông lại mềm lòng, luôn nghe lời bên gối. Những kẻ như chúng ta, không mẫu phi che chở, muốn tranh giành thứ gì đều phải dựa vào bản lĩnh của mình.

 

Ta khẽ lắc đầu, kiếp trước đã sớm hoàn toàn lạnh lòng với vị phụ thân trên danh nghĩa này, nay chỉ còn lại cảm thán hờ hững.

 

"Bảo Ám Nhất chuẩn bị người." Ta chống đầu ra xa, trong giọng có chút lạnh lùng: "Ta né tránh lâu như , đợi phụ hoàng băng hà, cũng phải gặp mặt mấy đám rắn rết kia."

 

Xuân Đào rót trà cho ta: "Sao Điện hạ không tự mình nắm…"

 

Ánh mắt ta tối sầm, đang định mở miệng thì bên ngoài đột nhiên có tiếng xôn xao.

 

Mùi khét xộc đến cùng vẻ mặt nghiêm nghị của Ám Nhất.

 

Ám Nhất quỳ một gối xuống, thần sắc lạnh lùng: "Điện hạ, hoàng thượng bệnh nguy kịch, Thái tử…"

 

"Liên kết với tàn quân nhà họ Trần cùng nội vệ Huyền Giáp ép vua thoái vị."

 

Tay Xuân Đào run lên, nước trà đổ lên bàn, b.ắ.n thành những giọt nhỏ.

 

Ta không đổi sắc mặt, chỉ phủi đi giọt nước trên mu bàn tay.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, trong Phượng Nghi Cung tĩnh lặng, tiếng vỗ tay vang lên rõ ràng.

 

Ta vỗ tay, lạnh: "Xem thử đệ đệ tốt của ta còn bao nhiêu bất ngờ mà ta chưa biết?"

 

"Ám Nhất." Ta cụp mắt, sắc mặt âm trầm: "Câu cá lâu như , thu lưới đi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...