Ta dưới ánh đèn mờ, : “Được rồi, không trêu ghẹo ngươi nữa, mấy ngày trước nàng ta bận việc của bổn cung, bây giờ mới trở về. Nhưng mà ngươi, tính tuổi tác xem ra cũng đã đến lúc phải có thiếp thất thông phòng rồi.”
Thịnh Nguyên năm nay đã gần mười lăm tuổi, cũng đến lúc có thông phòng.
“Mẫu hậu qua đời sớm, a tỷ đành phải lo liệu cho ngươi, Đàn Hương,”
Rèm vén lên, một nữ tử mặc kim mang ngọc, mặt đỏ hồng, e thẹn, liếc mắt ta.
Ta nhếch môi : “A tỷ vốn định đưa người đi cho ngươi, không ngờ ngươi lại đến trước.”
Thịnh Nguyên tay cầm muỗng, hơi run lên, muỗng chạm vào chén, phát ra âm thanh trong trẻo.
Hắn ta mặt không đổi sắc, chỉ là hạ mắt, thanh âm vui vẻ: “Đa tạ a tỷ.”
Ta múc một muỗng hạnh nhân sữa đặc, cảm giác ngọt ngào dính trên răng, ta l.i.ế.m nhẹ quai hàm, rồi từ trong cổ họng thốt ra một tiếng chân thành: “Nếu thích, a tỷ sẽ chọn ngày cho ngươi, lại chọn thêm vài người nữa.”
Thịnh Nguyên ngẩng đầu, hơi ngượng ngùng: “A tỷ, Đàn Hương tỷ tỷ là đủ rồi.”
Ta chỉ , không gì, chuyển hướng sang chuyện khác, không để ý đến lời hắn ta vừa .
Khi Thịnh Nguyên và Đàn Hương rời khỏi Phượng Nghi Cung, Đàn Hương lén liếc ta một cái.
Ta nhặt một miếng mứt, đặt vào đầu ngón tay thưởng thức, vẫn như không thấy.
Khi bọn họ đã đi xa, Xuân Đào đóng cửa lại, quả mơ rơi xuống đất, lăn lóc.
Ta vẫn giữ dáng vẻ đang vứt đồ vật đi ra ngoài: “Quả mơ này không ăn , chọn ngày gửi tới cho người nhà Đàn Hương đi, có lẽ chỉ bọn họ mới quen ăn.”
“Vâng, điện hạ.” Xuân Đào gật đầu, do dự một lúc rồi tiếp tục : “Đã âm thầm điều tra người nhà của Đàn Hương, phát hiện trước đó có người lo lắng cho người nhà nàng ta là Trần gia.”
Ta không vội vàng, xoa đầu ngón tay: “Chẳng trách, Đàn Hương cũng xem như có chút hiếu thuận.”
Trong mắt Xuân Đào thoáng qua tia sắc bén: “Đàn Hương không sao, Trần gia và điện hạ là cốt nhục tương liên, sao bọn họ có thể đối xử với người như ?”
Ta mỉm lạnh lùng.
“Còn nếu không phải như thì sao?”
10
Chớp mắt, một năm đã trôi qua, ngoài việc Lục Chấp nhiều lần viết thư về báo tin lập chiến công, thực ra chẳng có gì đáng ý.
Sau khi tự mình đưa Đàn Hương đến bên cạnh Thịnh Nguyên, ta đã lâu không tay vào việc gì, vẫn duy trì nụ trên mặt, giống như mọi chuyện vẫn bình thường.
Hiện tại, thiên hạ đã chia ra sáu phần, trước kia trọng sinh ta đã đẩy Thịnh Nguyên lên vị trí Thái tử của Vân Xuyên Quốc, bây giờ nếu lại đột nhiên vào Thịnh Nguyên, chỉ e rằng sẽ bản thân bị tổn thương.
Người khác nợ ta, ta sớm muộn gì cũng sẽ lấy lại , chỉ là thời gian có thể ngắn hay dài mà thôi.
Ta vẫn là Chiêu Dương Công chúa thương đệ đệ, trong những chuyện đó, ta sẽ không để lộ chút dấu vết, không dính dáng tới bất kỳ sự ô uế nào.
Nhìn như sinh nhật 18 tuổi của ta sắp đến, ta ngồi ở đình giữa hồ, từ từ ngắm những con cò trắng bơi lội, tay cầm tách trà Tuyết Tùng, cảm giác thật yên bình.
Đình giữa hồ đối diện là một tòa cung điện hoang tàn.
Ta xa xăm, thần sắc trở nên tối tăm.
Ngày trước ta từng đi qua cung điện đó, thật sự là nơi hoang vắng, không thấy dấu vết của người sống. Chỉ có cái một cái giường bừa bộn, có khắc mấy chữ.
Thịnh Ý Nùng.
Ta nhấp một ngụm trà, đầu lưỡi chạm vào, men trà lan tỏa, ta ngẩn người.
Lục Chấp đã điều tra ra chuyện này, sự thật lại không dơ bẩn như ta tưởng tượng.
Câu chuyện đại thể là , ta không phải là con ruột của Hoàng Hậu.
Mẫu thân ta vốn là một cung nữ mang về từ một chuyến tuần du, là người họ Khúc.
Mỹ nhân Khúc thị sủng ái không ngờ lại phát hiện ra rằng người mình thương nhất lại là một tên hôn quân đắm chìm trong hậu cung ba nghìn giai lệ, khiến nàng thất vọng đến cùng cực.
Bạn thấy sao?