Khốn kiếp, không thay đổi .
Ta lại lên, chỉ thấy Lục Chấp thè đầu lưỡi ra, thong thả l.i.ế.m môi, cẩn thận thưởng thức.
Kiếp trước là Cửu Thiên Tuế uy phong lẫm lẫm, nay lại chỉ có thể quỳ dưới chân ta, với ánh mắt giống như con sói, chằm chằm ta như muốn xé toạc da thịt, nuốt sống ta vào bụng.
Ta đá nhẹ vào hắn, khẩy : “Nói ngươi là sói con hay là chó con thì tốt hơn?”
Lục Chấp cố gắng nén giọng, âm thanh trầm thấp, yết hầu chuyển mạnh, như là khát khao, như là sự ép buộc.
Hắn : “Chỉ cần điện hạ thích, gọi là gì cũng tốt.”
9
Cửu Thiên Tuế từ trước đến nay luôn việc quyết đoán, không hề ngại tuổi tác nhỏ bé, khi ra biên giới, hắn chỉ cần thu dọn đồ đạc là đi ngay.
Khi chia tay ta, thiếu niên chỉ để lại bóng dáng kiên cường của mình, không chịu quay lại thêm một lần.
Thời tiết oi bức, nóng đến mức lá cây khô héo, gạch đá cũng phải nứt nẻ dưới ánh nắng.
Xuân Đào dường như kiềm chế lâu lắm, cuối cùng tức giận : “Học lâu như rồi mà quy củ vẫn như , độc lai độc vãng, điện hạ coi trọng hắn ở điểm nào?”
“Nếu như ép tất cả lại, trở thành vật vô hình, bổn cung mới thật sự bị mù.” Ta nhạo một tiếng, vung tay áo rời đi: “Mọi nỗi khổ trong đời đều phát sinh từ việc thiếu khả năng tự lực.”
“Còn hắn thì sao?”
Ta ngồi chậm rãi lên xe ngựa, hạ màn, quay về Phượng Nghi Cung.
Mới vừa xuống xe ngựa, từ xa ta đã thấy Thịnh Nguyên đang đứng trước cửa cung, quanh.
Hắn ta đứng đó, sau lưng là thái giám Diệp công công đang nhiệt khuyên bảo: “Ngài mau vào đi, ngoài trời nóng lắm, cẩn thận bị cảm nắng.”
“Ai da, Công chúa, người đã quay trở lại rồi.” Diệp công công thấy ta, vội vã : “Điện hạ đợi ngoài trời đã nửa canh giờ, nô tài đã khuyên ngài ấy ngài ấy không chịu vào.”
Ta liếc ông ta một cái, như không : “Cái chuyện này mà cũng không thể khuyên , cẩu nô tài, còn cần ngươi gì?”
Diệp công công bị chê bai, mắt cứng đờ, ngượng ngùng tạ tội.
Ta không thèm để ý đến biểu cảm của ông ta, Thịnh Nguyên lại mở miệng, giọng buồn bã.
Hắn ta mồ hôi ướt đẫm áo, không phải giả vờ, biểu cảm tủi thân rõ ràng: “Ta đã là gì sai với tỷ tỷ? Tại sao dạo này tỷ tỷ không quan tâm ta nữa?”
Ta ra hiệu cho Xuân Đào lấy khăn lau mồ hôi cho hắn ta.
Ta mỉa mai : “Sao ? Đệ đệ vào trong đi, mấy hôm nay thân thể không khỏe, sợ lây bệnh cho đệ.”
Xuân Đào cũng , rồi : “Điện hạ nhớ Thái tử mà, lành bệnh rồi nhất định phải đi thăm Thái tử, không ngờ Thái tử và điện hạ tâm linh tương thông, thế thì không hay. Nô tỳ vừa mới hạnh nhân sữa đặc để giải nhiệt, đang ở nước giếng băng, Thái tử, điện hạ mau vào trong đi.”
Ta bước vào Phượng Nghi Cung, Xuân Đào lặng lẽ đẩy Diệp công công ra, tự mình đỡ Thịnh Nguyên, vừa đi vừa quạt cho hắn ta.
Thái độ của Thịnh Nguyên đối với ta vẫn không có gì khác biệt.
“Sao không thấy Đàn Hương tỷ tỷ đâu?”
Khi ngồi xuống phiến băng, cảm giác mát lạnh trong chốc lát, Thịnh Nguyên không kiềm chế , mở miệng hỏi.
Xuân Đào mang hai chén hạnh nhân sữa đặc tới, cúi đầu cáo lui.
Ta múc một ngụm, câu môi : “Thấy mặt đệ đỏ lên như , là nóng hay là xấu hổ?”
Thịnh Nguyên lúng túng, mặt đỏ bừng: “A tỷ chỉ biết trêu ghẹo ta thôi.”
Thần thái của hắn ta tự nhiên đến mức không thể nghi ngờ, dù là thiếu niên ngại ngùng khi mở miệng hay là người đệ đệ dựa dẫm vào ta, đều không che giấu sự ngây thơ và chân thành.
Ta không dấu vết hắn ta lâu hơn một chút, nhận ra kiếp trước mình đã thua ở điểm này, uổng công ta thông minh cả đời mà lại lầm lạc trong phút chốc.
Đàn Hương có độ tuổi tương đương với ta, trước kia ta coi nàng ta là người thân tín. Thịnh Nguyên có cảm với nàng ta, ta cũng không ngăn cản, ngược lại còn ủng hộ.
Ta chỉ không thể tưởng tượng , bọn họ lại diễn trò ngay dưới mí mắt của ta như .
Bạn thấy sao?