Nuôi Con Những Năm [...] – Chương 8

8.

Chiều hôm đó, Lục Nghiễn dần bình tĩnh lại.

Anh lau mồ hôi trên trán, không thêm câu nào mà bước thẳng vào phòng, mạnh tay đóng sầm cửa lại.

Mở túi ra tìm chứng minh thư, phát hiện đồ đạc trong túi đã bị lục lọi. 

Toàn bộ tiền lẻ còn lại đã bị lấy hết, may mà lá thư và phiếu rút tiền vẫn còn nguyên.

Lục Nghiễn mệt mỏi ngồi xuống giường, ký ức cũ ùa về, khiến lòng trĩu nặng.

Hồi nhỏ, thành tích học tập của vốn ngang ngửa trai, thậm chí đôi lúc còn vượt trội hơn. 

Nhưng vì tính cách ít , không khéo giao tiếp, chẳng lòng bố mẹ. Hễ tan học về là phải không hết việc đồng áng.

Đến khi học cấp hai, ở nội trú, không cần việc nhà nữa, có nhiều thời gian học hơn, thành tích tiến bộ vượt bậc, môn nào cũng đứng nhất toàn trường. 

Nhưng bố mẹ viện cớ không đủ tiền nuôi hai con ăn học, lại cần người việc đồng áng, bắt bỏ học về nhà.

Rõ ràng khi ấy, kết quả học tập của tốt hơn trai rất nhiều, người phải nghỉ học lại là .

Không cam lòng, hỏi mẹ. Đáp lại, mẹ chỉ :

"Vì nó là con trưởng. Sau này tao với bố mày phải dựa vào nó để dưỡng già."

Anh phản bác, mình cũng có thể gánh vác. Nhưng mẹ kiên quyết từ chối.

Mãi đến khi khai giảng lớp 9, hiệu trưởng của lặn lội vào tận ruộng tìm, kéo , người đầy bùn đất, về nhà.

Ông cố gắng thuyết phục Tiền Quế Hoa

"Đã lên lớp 9 rồi, chỉ còn một năm nữa là thi rồi. Nhà trường sẽ miễn toàn bộ học phí, chỉ cần các vị lo một phần tiền sinh hoạt và sách vở thôi."

Đây là lần đầu tiên nhà trường gặp một học sinh có năng khiếu xuất sắc đến .

Anh trai của lúc đó cũng học cùng trường cấp hai, đã thi trượt cấp ba, phải học lại. 

Tiền Quế Hoa thẳng thừng từ chối, rằng ngay cả tiền sách vở cũng không lo nổi.

Lục Nghiễn, tuy ít việc gọn gàng, nhanh nhẹn, thậm chí còn giỏi hơn cả người lớn, lại dễ bảo. 

, mẹ không bao giờ nghĩ đến chuyện để tiếp tục đi học.

Thế mà hiệu trưởng là người trân trọng nhân tài, tối hôm đó đã chạy lên huyện nhờ vả khắp nơi. Cuối cùng, ông viết một bài báo nhỏ xin hỗ trợ cho năm học sinh, trong đó có .

Chính năm đó, nhận một khoản tài trợ cùng một lá thư.

Khoản tiền 1.500 tệ ấy giúp hoàn thành năm học cuối cấp hai và toàn bộ ba năm cấp ba.

Lên đại học, gặp giáo sư Thẩm, người không ngừng cổ vũ, bảo bọc , lo liệu toàn bộ học phí và sinh hoạt phí, để có thể chuyên tâm học hành, nghiên cứu. Nhờ đó, mới có sự nghiệp và thành tựu như hôm nay.

Dù biết rõ giáo sư Thẩm bị người ta vu khống, lại không thể gì. Giờ đây, ngay cả việc chăm sóc con duy nhất của ông, cũng chưa trọn, lòng đầy áy náy.

"Lục Nghiễn, ra đây ngay! Đưa em con đến trạm y tế đi!" Tiền Quế Hoa lớn tiếng gọi từ ngoài cửa.

Lục Nghiễn không đậy, mãi sau mới cất lá thư và phiếu rút tiền vào túi, đợi đến khi bên ngoài im ắng mới đeo túi lên vai, mở cửa bước ra.

Trong phòng khách, Tiền Quế Hoa và Lục lão hán đang ngồi như thể cố ý chờ .

"Con định đi đâu? Tiền thuốc của em con hết năm tệ, mau đi trả đi!" Tiền Quế Hoa , mặt đầy khó chịu.

Lục Nghiễn liếc qua hai người, sắc mặt không chút biểu cảm, chậm rãi :

"Ngày mai, hai người thu xếp đồ đạc về quê đi."

Tiền Quế Hoa sững sờ, lập tức nổi đóa:"Con cái gì?"

"Con sẽ gửi tiền dưỡng lão hàng tháng." Anh bình thản bổ sung.

Lục lão hán tưởng mình nghe nhầm. Đứa con thứ hai xưa nay lầm lì, nhẫn nhịn lại muốn đuổi họ về quê?

"Chúng tao nuôi mày lớn từng này, giờ cánh cứng rồi định mặc kệ chúng tao đúng không?"

Tiền Quế Hoa lớn tiếng trách mắng.

"Không có chuyện mặc kệ. Tiền dưỡng lão con sẽ gửi đúng hạn." Anh vẫn nhắc lại câu đó.

Tiền Quế Hoa không chịu, "Em trai mày chưa cưới vợ, cả mày còn con cái phải đi học, mỗi tháng tám mươi tệ sao đủ?"

"Là con của hai người, tôi chỉ có nghĩa vụ nuôi dưỡng bố mẹ, không ai khác."

"Chúng tao không đi!" Bà cứng giọng.

Lục Nghiễn gật đầu:

"Được thôi, tám mươi tệ hàng tháng cũng không cần nhận nữa."

Nói xong, đeo túi vải, quay người đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng khuất dần, Tiền Quế Hoa mới hoảng hốt:

"Ông nó, thằng hai thật à?"

Tính cách của Lục Nghiễn, bà hiểu rất rõ. 

Lúc không chấp nhặt, dễ bảo đến lạ. 

Nhưng một khi đã quyết, chẳng ai có thể cản .

Lục lão hán hít sâu một hơi thuốc lào, chậm rãi đáp:

"Thì sao? Dù gì chúng ta cũng là bố mẹ nó. Nó giờ có danh có phận, cùng lắm thì lên chỗ lãnh đạo nó ầm lên."

Nghe , Tiền Quế Hoa mới tạm yên tâm.

Trong bếp, Thẩm Thanh Nghi đang nấu ăn. 

An An ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, chăm chơi với khối rubik trong tay.

Cậu bé xoay mấy lượt mới miễn cưỡng ghép hai mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, mồ hôi lấm tấm dưới mũi dù bên cạnh đã bật quạt.

"Có cần ba chỉ cho không?"

Nghe giọng quen thuộc, An An lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên tia vui mừng, nhanh chóng cụp xuống, lén về phía bếp, rồi im lặng không gì.

Lục Nghiễn ngồi xuống bên cạnh cậu bé, ngẩng lên liếc qua màn hình tivi đang phát chương trình thiếu nhi mang tính giáo dục.

Đúng lúc này, điện bất ngờ bị cắt, cả căn nhà tối om, quạt cũng dừng.

Trong bếp, Thẩm Thanh Nghi gọi ra:

"An An, con ra ngoài xem đi, nhà mình mất điện hay cả khu đều bị cắt?"

Căn nhà này dây điện cũ kỹ, cháy cầu chì là chuyện thường ngày.

An An đang định trèo khỏi ghế sô pha thì bị Lục Nghiễn giữ lại:

"Để ba xem cho!"

Lục Nghiễn vừa vừa lấy từ trong túi ra chiếc đèn pin, bắt đầu kiểm tra từng nơi: từ công tắc điện tổng, cầu chì, bộ ngắt mạch, cho đến ổ cắm và các thiết bị điện.

“An An! Chỉ nhà mình mất điện thôi phải không?” 

Khoảng hai, ba phút sau, giọng của Thẩm Thanh Nghi lại vang lên từ bếp.

An An vừa Lục Nghiễn vừa trả lời:

“Phải ạ!”

“Vậy con đợi một chút, mẹ đi gọi thợ điện qua sửa nhé.”

Lời vừa dứt, đèn trong nhà đột ngột sáng trở lại, quạt điện quay đều, và âm thanh từ tivi lại vang lên.

An An kinh ngạc Lục Nghiễn, ánh mắt không giấu vẻ thán phục:

“Chú.. giỏi quá!”

Lục Nghiễn từ nhỏ đến lớn đã nghe không ít lời khen ngợi, câu của cậu con trai này khiến khẽ rung .

Vốn là người kiêu ngạo, chỉ nhàn nhạt gật đầu, sau đó lại ngồi xuống cạnh An An, khẽ :

“Ba còn biết một cách chơi rubik cao cấp hơn nữa, con có muốn xem không?”

Trong bếp, đèn vừa sáng lên, Thẩm Thanh Nghi hơi ngạc nhiên. 

Rõ ràng An An vừa bảo chỉ nhà mình bị mất điện, sao lại sửa nhanh thế này? Cô ngâm phần khoai tây đã thái vào nước, lau khô tay, rồi bước ra khỏi bếp, đi về phía phòng khách.

Khi đến nơi, thấy một lớn một nhỏ ngồi sát nhau, lưng hơi tựa vào nhau, tập trung vào một thứ gì đó trong tay.

“An An!”

Nghe thấy tiếng gọi, An An giật mình bật dậy, nhanh chóng nhảy khỏi ghế sô pha, chân trần chạy đến bên Thẩm Thanh Nghi, giọng lí nhí pha chút hối lỗi:

“Mẹ ơi, là ấy sửa điện... nên… nên…”

An An không muốn điều gì khiến mẹ buồn, cậu lắp bắp mãi cũng không hết câu.

Lúc này, Lục Nghiễn đặt khối rubik trong tay xuống, quay người lại, ánh mắt bình tĩnh Thẩm Thanh Nghi:

“Anh chỉ qua đây xem An An thế nào thôi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...