Nuôi Chồng Từ Thuở [...] – Chương 11

11

 

Vừa bước vào cửa, Trần Đào đã nhiệt quá mức, còn định ôm tôi.

 

Tôi lập tức đẩy cậu ta ra, thẳng thắn hỏi: "Trần Đào, cậu đừng có năng linh tinh nữa. Tôi hỏi cậu, những tin đồn trên mạng có phải do cậu tung ra không? Có phải cậu đang bôi xấu tôi sau lưng?"

 

Trần Đào đơ ra, ngẩn ngơ một lúc rồi mới hỏi lại: "Nhược Nhược, cậu đang ? Làm sao tôi có thể bôi nhọ cậu ? Cậu là nữ thần của tôi mà! Bất kể khi nào cậu chia tay, tôi vẫn luôn là người dự bị của cậu!"

 

Tôi thật sự cạn lời!

 

Cậu ta bị sao thế này? Đã bao nhiêu năm rồi mà não vẫn chưa chữa khỏi à?

 

Châu Dịch Phong tức giận kéo tôi ra xa, lạnh lùng với Trần Đào: "Tôi đã điều tra rồi, tất cả những bài đăng bôi nhọ Nhược Nhược trên mạng đều xuất phát từ địa chỉ IP nhà cậu. Cậu còn không phải do cậu đăng? Hay là đến đồn cảnh sát mà giải thích?"

 

Trần Đào lập tức nổi giận: "Châu Dịch Phong, đừng có vu khống tao. Nhược Nhược là nữ thần của tao, sao tao có thể bôi nhọ nữ thần của mình? Tao..."

 

Chúng tôi còn đang thì cửa nhà Trần Đào đột nhiên mở ra.

 

Một nhỏ nhắn, trên tay xách hai túi đồ to, ngỡ ngàng đứng ở cửa.

 

Tôi về phía , cũng tôi, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, ấy dường như bị giật mình, bất giác lùi lại một bước.

 

Nhưng rất nhanh, ấy lấy lại bình tĩnh, nở một nụ gượng gạo: "A Đào, nhà có khách mà sao không trước với em? Không biết đồ em vừa mua có đủ không."

 

trông ngoan ngoãn, hiền lành, kỹ, ngũ quan có vài nét giống tôi.

 

Tôi chợt nhớ đến mấy cuốn tiểu thuyết tổng tài thường đọc khi rảnh rỗi.

 

Trần Đào chế/t tiệt này chẳng lẽ tìm người thay thế tôi sao?

 

"Tôi hỏi thật, đây là cậu à?" Tôi hỏi.

 

Trần Đào gật đầu, lúng túng trần nhà, không dám tôi.

 

Vừa mới khoe tôi là nữ thần của cậu ta, giờ đã xuất hiện, đúng là khó xử thật.

 

Châu Dịch Phong bước lên vài bước, chằm chằm vào , thẳng thừng hỏi: "Có phải đã bôi nhọ Nhược Nhược của tôi trên mạng không?"

 

run rẩy, túi đồ trên tay rơi xuống đất.

 

—----------

 

Chuyện nhanh chóng rõ, những bài đăng bôi nhọ trên mạng đúng là do của Trần Đào viết.

 

Lý do rất đơn giản, ấy và Trần Đào đã nhau gần hai năm.

 

Còn Trần Đào, tên ngốc này, thường xuyên lải nhải bên tai rằng tôi là nữ thần, là bạch nguyệt quang của cậu ta, thậm chí còn thường xuyên xem video của tôi, tự tưởng tượng mình là trai tôi.

 

tất nhiên cảm thấy không công bằng, tìm hiểu một chút về tôi, rồi bịa đặt thêm mắm thêm muối để bôi nhọ tôi trên mạng, cố muốn hủy hoại danh tiếng của tôi.

 

Tôi thực sự không biết phải gì nữa!

 

"Tôi này, em , tại sao cậu lại cố chấp với một cái cây? Nếu Trần Đào không thích cậu, cậu có thể tìm trai khác mà!

 

"Tôi không quen biết cậu, cũng chưa từng thù chuốc oán, cậu thế với tôi liệu có đúng không?

 

"Đàn ông trên đời này có cả hàng triệu, người này không ổn thì đổi người khác!

 

"Cậu ta coi cậu là người thay thế, cậu coi cậu ta là máy rút tiền, hai người có thể đừng lôi tôi vào không? Tôi vô tội mà, có hiểu không?"

 

Vài lời của tôi không nên lời, chỉ im lặng tôi đầy tủi thân.

 

"Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi sẽ không thế nữa. Nhưng tôi không thể rời bỏ ấy, tôi chỉ muốn cậu biến mất khỏi cuộc sống của ấy thôi."

 

"Chuyện tôi có biến mất khỏi cuộc sống của ấy hay không là do cậu ta quyết định. Nhưng việc cậu có rời khỏi cuộc sống của ấy hay không lại là do cậu quyết định. Chính lựa chọn của cậu mới là quan trọng nhất!

 

"Còn cậu nữa, Trần Đào, bao lâu rồi chúng ta không liên lạc? Đừng có mà tôi là nữ thần của cậu nữa! Cậu nghĩ xem cậu có xứng đáng với của mình không?"

 

Tôi mắng cả Trần Đào và cậu ta một trận, khiến cả hai xấu hổ không nên lời, sau đó mới kéo Châu Dịch Phong rời đi.

 

Trên đường về, Châu Dịch Phong thỉnh thoảng lại nắm tay tôi chặt hơn.

 

Tôi ngờ vực quay lại: "Cậu gì thế?"

 

Châu Dịch Phong tôi đầy tủi thân.

 

"Nhược Nhược, mình chỉ muốn mãi mãi theo đuổi cậu thôi, cậu đừng bao giờ rời bỏ mình nhé!"

 

"Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, mình sẽ không bỏ cậu đâu!"

 

Châu Dịch Phong nghiêm túc gật đầu: "Ừm, mình sẽ luôn nghe lời Nhược Nhược."

 

—-------------

 

Khi tốt nghiệp đại học, tôi đã trở thành một vlogger nổi tiếng trên mạng.

 

Trong thời gian đó, tôi thành lập một công ty truyền thông, vừa nhận quảng cáo vừa tự viết kịch bản và quay phim ngắn.

 

Châu Dịch Phong bắt đầu khởi nghiệp, cùng vài người phát triển trò chơi điện tử.

 

Tôi đã viết một kịch bản cho trò chơi otome (trò chơi nữ sinh).

 

Châu Dịch Phong ban đầu không muốn, rằng đó là trò gì mà kỳ cục, ai lại đi nuôi chồng ảo từ nhân vật trong game!

 

Tôi kiên quyết cầu cậu ấy thử một phiên bản, và khi trò chơi ra mắt, lập tức có hàng ngàn tải về, bắt đầu "nuôi" chồng ảo của mình.

 

Châu Dịch Phong bất lực, nằm trên giường than vãn với tôi.

 

"Các bọn em có phải chỉ thích nuôi chồng không?"

 

Tôi kiêu hãnh gật đầu: "Tất nhiên rồi, chồng tự mình nuôi mới là ngoan nhất!"

 

"Thế nếu không ngoan thì sao?"

 

Tôi cúi xuống hôn cậu ấy một cái: "Thì hủy và nuôi lại từ đầu."

 

-Hết-

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...