"Em có thể tìm việc."
"Em đã nghỉ việc ba năm rồi," ngập ngừng,
"tìm việc không dễ đâu, em thử xem, khi nào tìm việc phù hợp, chúng ta sẽ chuyện ly hôn."
Lời lạnh lùng, chói tai, đó là sự thật.
Có việc mới có thể có quyền nuôi con.
Tôi thức đêm chỉnh sửa hồ sơ, gửi đi hơn hai mươi công ty.
Nhưng gửi đi rồi, chẳng có hồi âm.
Khó khăn lắm mới có công ty gọi, biết ba năm trống trên hồ sơ của tôi là nội trợ chứ không phải khởi nghiệp, phòng nhân sự từ chối ngay: "Xin lỗi, tôi nghĩ không phù hợp với công ty chúng tôi."
Nơi việc thật vô .
Không ai thương kẻ yếu.
Vì kẻ yếu đồng nghĩa với việc đồng nghiệp khác phải gánh thêm.
Mấy ngày liền, tâm trạng tôi rất suy sụp.
Thịnh Cảnh thì lại về nhà sớm hơn trước.
Trong bữa tối, bàn ăn đầy đồ gọi ngoài, cau mày: "Cho con ăn mấy thứ này, có ổn không?"
"Trong tủ lạnh có đồ, nếu không chịu thì tự nấu."
Tôi không có hứng ăn, ăn hai miếng rồi mở máy tính gửi hồ sơ.
Một lát sau, Thịnh Cảnh mang ly sữa nóng đặt bên cạnh: "Anh đã rồi, không đi quá lâu, rất khó tìm việc phù hợp."
Lúc này, ta thực sự như kẻ g.i.ế.c người không dao.
Sữa quá nóng, ly thủy tinh rất bỏng.
Tôi cố kìm nén cơn giận muốn hất ly sữa vào mặt ta, buồn bã : "Em bây giờ rất không an tâm."
Tôi ngẩng đầu , dùng hết khả năng diễn xuất: "A Cảnh, sau này để em quản lý tài chính trong nhà không?"
13
Thịnh Cảnh ngập ngừng một chút: "Được!"
Lần này ta , chuyển hết tiền gửi không kỳ hạn cho tôi.
Tiền gửi có kỳ hạn chưa đến thời gian rút, bao nhiêu ta cũng ghi rõ ràng cho tôi. Tổng cộng chưa đến bốn mươi vạn.
Cũng bình thường thôi.
Khi mua nhà, hai bên gia đình không giúp gì, chúng tôi phải vay rất nhiều tiền.
Trả gần ba năm mới hết nợ.
Lúc đó lại có Cửu Cửu, mẹ tôi qua giúp trông, mỗi tháng tôi còn phải trả lương cho bà.
Sau này, khi Cửu Cửu học mẫu giáo, giáo phàn nàn, tôi đưa con đi kiểm tra, chẩn đoán là phát triển chậm.
Bác sĩ khuyên đi phục hồi chức năng và dành nhiều thời gian với con.
Chị dâu tôi lại sinh con thứ hai, mẹ tôi muốn về chăm cháu.
Tôi buộc phải nghỉ việc, mỗi sáng đưa Cửu Cửu đi học mẫu giáo, buổi chiều ngồi tàu điện ngầm hơn một tiếng để đưa con đến trung tâm phục hồi chức năng.
Một tháng tiền phục hồi chức năng hơn một vạn, thêm tiền trả góp nhà và xe.
Có thể tiết kiệm từng đó tiền, Thịnh Cảnh cũng không tiêu xài hoang phí.
Tôi lưu lại tất cả giấy tờ, bằng chứng, rồi mỉm Thịnh Cảnh.
"Tất cả những thứ này đều là tài sản chung, khi ly hôn phải chia đều, bao nhiêu tôi đều ghi nhớ, hy vọng không chuyển tiền đi đâu."
Thịnh Cảnh ngây ra.
Một lúc lâu sau, lạnh: "Âu Dương Sắt, vừa rồi em diễn phải không? Em không tin đến thế, muốn ly hôn đến thế sao?"
"Chia số tiền này rồi thì sao, để Cửu Cửu theo em ngồi không nhịn đói à?"
"Em ở nhà chỉ trông con, chưa bao giờ phàn nàn về việc em tiêu gì, ăn gì, sao em lại có nhiều bất mãn thế? Em còn muốn gì nữa?"
Tôi không thể thất vọng hơn nữa.
Bình tĩnh : "Ly hôn là điều tôi chắc chắn phải ."
Đã như , không cần ngại ngùng mà đối mặt.
Vì tìm việc rất khó khăn, tôi càng phải giữ chặt những gì mình đáng có.
Bạn thân đã từng ly hôn với tôi: đừng tin vào lòng người, càng không tin vào đàn ông. Chỉ có tiền bạc mới mang lại ấm áp và chỗ dựa cho chúng ta.
Thịnh Cảnh siết chặt nắm , tức giận tôi: "Em thật khiến thất vọng."
Nói xong, đóng sầm cửa đi ra.
"Rầm" một tiếng, cả hành lang như rung lên.
Anh cả đêm không về.
Sáng hôm sau thức dậy, điện thoại tôi có tin nhắn WeChat từ Trương, cấp dưới của Thịnh Cảnh.
"Chị dâu, Thịnh uống say quá, tối qua ngủ lại nhà em."
"Nghe chị cãi nhau vì Linh Linh, thật ra Thịnh với ấy không có gì, chị đừng nghĩ nhiều."
"Anh Thịnh việc vất vả cũng vì chị và Cửu Cửu, vợ chồng nên thông cảm cho nhau..."
Không chỉ ấy, mấy người của Thịnh Cảnh đều đến hòa giải.
Ai cũng đàn ông không dễ dàng, vì con cái.
Vì Cửu Cửu, tôi đã hy sinh ba năm.
Tiếp theo, còn bao nhiêu năm nữa đây?
14
Hơn mười một giờ, Thịnh Cảnh nhắn tin cho tôi.
"Sau này lương của sẽ giao cho em, em không muốn việc nhà thì người giúp việc, không muốn dạy con học thì cho Cửu Cửu đi học thêm."
"Em có thể viết bài, hoặc việc ở tiệm gà rán gần nhà. Lương không cao có bảo hiểm xã hội và tiện đón Cửu Cửu."
"Chuyện ly hôn, đừng nhắc lại nữa."
Bạn học đại học khuyên tôi: "Anh ấy nhượng bộ đến mức này là đủ rồi. Các cậu có con, nếu ly hôn và chia tài sản, cậu sẽ không lấy cả căn nhà, lúc đó Cửu Cửu đi học sẽ gặp rắc rối." "So với chồng tớ, chồng cậu đã rất tốt rồi, cậu nên suy nghĩ kỹ."
Bạn thấy sao?