21
Thịnh Cảnh sững sờ.
Tôi lấy bảng lương đưa đến trước mặt ta: "Chúng tôi vừa phát thưởng quý, sáu vạn."
Tính ra, mỗi tháng tôi hai vạn bốn, không khác mấy so với Thịnh Cảnh.
Cả bàn im lặng.
Thịnh Cảnh không dám tin, thậm chí còn kiểm tra cả sao kê ngân hàng trên điện thoại của tôi, trong mắt Linh Linh lóe lên sự ghen tị không thể che giấu.
Bữa ăn này tất nhiên kết thúc trong không khí không vui.
Trên đường về, Thịnh Cảnh không một lời.
Tôi dựa vào cửa xe, ánh đèn lướt qua. Khi đi ngang qua một vườn đào lớn, hương thơm ngọt ngào lan tỏa trong không khí.
Thì ra đêm hè ở Thượng Hải lại quyến rũ đến .
Về đến nhà, Thịnh Cảnh cuối cùng cũng không kìm .
"Âu Dương Sắt, hôm nay em quá đáng rồi, trước mặt nhiều cấp dưới của như , muốn ly hôn, rốt cuộc em muốn gì?"
"Tôi muốn ly hôn, ngày mai chúng ta đi thủ tục nhé."
Nếu không phải vì cái "thời gian suy nghĩ" c.h.ế.t tiệt của ly hôn, tôi thật sự không muốn đợi thêm một ngày nào nữa.
Anh bực bội vò đầu: "Sống như hiện tại không tốt sao? Bây giờ thu nhập của em cũng cao rồi, nếu em thấy mệt chúng ta có thể thêm người giúp việc..."
"Không, bao nhiêu người giúp việc cũng vô ích, tôi không muốn sống với nữa."
"Tại sao, chúng ta không tốt sao?"
Tôi lặng lẽ , khuôn mặt đỏ bừng, mất kiểm soát: "Tốt là , không phải tôi."
"Anh và tôi đều không cha mẹ chiều, nên chúng ta đồng cảm, đến với nhau."
"Khi kết hôn, chúng ta hứa sẽ hỗ trợ và thương nhau, để cả hai trở nên tốt hơn."
"Lúc đổi việc, lương không tăng mà giảm. Tôi ủng hộ , vì tôi nghĩ ngành mới phù hợp với hơn."
"Tôi khuyến khích thi chứng chỉ, khi học, tôi không bao giờ phiền."
"Tôi cùng đi gặp khách hàng, kết với vợ của họ trên WeChat, cố gắng kết giao."
Tôi nhấn mạnh từng chữ: "Tôi đã những gì mình hứa. Còn ... đã chưa?"
"Anh có ủng hộ tôi không, có hiểu tôi không, có khuyến khích tôi không? Ngay cả khi tôi muốn thi bằng lái xe, cũng không ủng hộ, mỗi lần tôi đi tập lái, đều mình phải thêm, rằng nhà cũng không đủ tiền mua hai xe."
"Anh còn tán tỉnh với mấy trẻ."
Thịnh Cảnh nghẹn lời, đau khổ : "Là lỗi của , sau này sẽ sửa, nếu em không thích Linh Linh, sẽ công ty điều ấy sang dự án khác."
"Chúng ta đã bên nhau mười năm rồi..."
Anh ta có thể từ lâu rồi.
Nhưng đàn ông, phải đến khi không thể cứu vãn nữa mới từ bỏ ý nghĩ mập mờ.
Tôi không lay chuyển: "Ly hôn, tôi nhất định phải ly hôn."
Thịnh Cảnh tức giận: "Nếu thật sự ly hôn, nhà này phải lấy, lúc đó em định đưa Cửu Cửu ra đường sao?"
Khi tốt nghiệp và đến Thượng Hải, chúng tôi không có gì.
Trong hai năm, chuyển nhà ba lần, hai lần vào tháng tám nóng nhất.
Chính vì , tôi quyết tâm phải mua nhà. Thịnh Cảnh biết tôi sợ chuyển nhà nhất.
Và tôi cũng rất Cửu Cửu.
Người thân thiết nhất thường nắm giữ vũ khí sắc bén nhất để tổn thương .
22
Ngoài cửa sổ, nhà nhà trong khu đều sáng đèn.
Tôi lại, bình thản : "So với việc phải phiêu bạt, tôi sợ bị giam cầm về tinh thần, bị bào mòn tư tưởng hơn."
"Tôi sợ rằng trong cuộc hôn nhân ngày qua ngày này, tôi sẽ đánh mất bản thân, trở thành người không có tên, chỉ còn là một danh xưng: mẹ của Cửu Cửu."
Thịnh Cảnh không lay chuyển ý định ly hôn của tôi.
Đêm đó ba giờ sáng, tôi thức dậy đi vệ sinh, thấy đèn phòng việc vẫn sáng.
Vì bộ phim ngắn nổi tiếng, công ty bắt đầu ý đến tôi, tăng lương cơ bản lên tám nghìn, công việc bận rộn hơn.
Thịnh Cảnh thì rảnh hơn nhiều, tối nào cũng hỏi tôi muốn ăn gì.
"Tôi phải thêm, không về ăn tối."
Cuối tuần hỏi tôi muốn đi chơi đâu.
"Tôi phải đi công tác, tự chơi đi."
Anh ta nhất quyết không chịu đi thủ tục.
Ngược lại, ta rất nhanh chóng điều Linh Linh đi.
Linh Linh còn nhắn tin hỏi tôi: "Hai người cãi nhau, sao lại liên lụy đến tôi?"
"Cô tìm nhầm người rồi, đó là ý của ta."
Tôi ngày nào cũng giục Thịnh Cảnh, ta lại huy người thân bè khuyên tôi.
Nhưng bây giờ thu nhập của tôi và Thịnh Cảnh không chênh lệch nhiều, thậm chí ngành của chúng tôi còn có tiềm năng phát triển mạnh mẽ.
Công việc và thu nhập là điểm tựa của tôi, tôi đối đáp từng người một.
Mẹ tôi : "Con ly hôn rồi tìm đâu người chồng tốt như ?"
Tôi đáp: "Tại sao nhất định phải kết hôn, bây giờ con thấy, một mình cũng tốt."
Giằng co một tháng, tôi không còn kiên nhẫn.
Tối đó tôi hẹn Thịnh Cảnh đi ăn tối.
Chúng tôi đến Haidilao.
Tôi cho đồ vào nồi lẩu, : "Lúc mới đến Thượng Hải, lãnh lương lần đầu chúng ta ăn mừng, cũng ăn ở đây."
Thịnh Cảnh nở nụ : "Đúng , lúc đó em lấy nhiều đồ ăn kèm, như có thể gọi ít món."
Tôi gắp một miếng tôm nhúng, từ từ chấm nước sốt. Hơi nước bốc lên từ nồi lẩu, tôi kiên quyết : "Thịnh Cảnh, ngay cả khi chết, tôi cũng không quay lại."
"Tôi vẫn giữ những tin nhắn giữa và Linh Linh. Không ít người trong công ty của tôi cũng đã gặp. Ở bên nhau nhiều năm như , tốt nhất là kết thúc êm đẹp, đừng mọi chuyện quá xấu."
Thịnh Cảnh lái xe về quê trong đêm, đón Cửu Cửu về.
Muốn dùng con để ép tôi nhượng bộ.
Bạn thấy sao?