Nước Mắt Phủ Hầu – Chương 4

Hôm sau, vị ma ma dạy dỗ lễ nghi cho ta bỗng nhiên khách khí và cung kính hơn hẳn, chỗ ở của ta cũng chuyển từ phòng tập thể sang một gian phòng riêng biệt.

 

Kỳ tuyển tú lần này, đa phần tú nữ đều xuất thân từ gia đình quyền quý, trong số đó có cả Chu Lan Chi - đích nữ của Thừa Ân Hầu phủ, đồng thời cũng là cháu ruột của Thái hậu.

 

Chu Lan Chi vốn là người kiêu căng, lại thêm thân phận tôn quý, nên nàng ta luôn cho rằng ngôi vị Hoàng hậu chắc chắn sẽ thuộc về mình.

 

Những tú nữ khác dường như cũng ngầm thừa nhận địa vị tương lai của Chu Lan Chi, lúc nào cũng vây quanh nàng ta mà nịnh hót lấy lòng, thậm chí còn lén lút hành lễ thỉnh an như với Hoàng hậu.

 

Nhưng ta thì khác.

 

Ta luôn đứng lặng lẽ ở ngoài, lạnh nhạt quan sát trò hề của bọn họ.

 

Hành khác biệt của ta cuối cùng cũng lọt vào mắt của Chu Lan Chi, có lẽ nàng ta không cho phép có bất kỳ ai trong cung thoát khỏi sự kiểm soát của mình.

 

Lúc này, Chu Lan Chi đám đông vây quanh, đôi mắt sắc lẹm, cằm hơi hếch lên, đứng trước mặt ta.

 

"Ngươi là tiểu thư nhà nào? Sao chẳng có chút giáo dưỡng nào ? Ma ma trong cung không dạy ngươi cách hành lễ vấn an sao?"

 

Ta thản nhiên đáp: "Ma ma dạy rằng, đối với tú nữ cùng cấp bậc, chỉ cần khẽ gật đầu chào là ."

 

Chu Lan Chi đỏ mặt tía tai, vẻ mặt vô cùng khó coi.

 

Một tú nữ đứng cạnh thấy vội vàng cho nàng ta biết thân phận của ta.

 

Chu Lan Chi nghe xong liền khẩy.

 

"Hóa ra là muội muội ruột của tân Trạng nguyên à, thảo nào lại thấy mùi quê mùa bốc lên, không biết bùn đất trên chân đã rửa sạch chưa!"

 

Nói rồi nàng ta lấy tay che miệng khanh khách, xung quanh cũng vang lên những tiếng mỉa mai đầy ác ý.

 

Có kẻ còn phụ họa:

 

"Cái mặt ủ rũ này, trông còn chẳng bằng đứa nha hoàn chuyên đổ bô đêm nhà ta, không hiểu sao lại lọt qua vòng sơ tuyển."

 

"Phải đấy, quanh đây thì người xinh đẹp nhất chính là Chu tỷ tỷ, muội muội của Trạng nguyên lang kia đúng là không biết lượng sức mình, dám so sánh với Chu tỷ tỷ..."

 

 

Cách đối phó hữu hiệu nhất với kẻ thù chính là phớt lờ.

 

Ta biết rõ, với loại người tự cao tự đại như Chu Lan Chi, không coi nàng ta ra gì chính là cách chọc giận nàng ta tốt nhất.

 

Quả nhiên, Chu Lan Chi không nổi nữa, đôi mắt nheo lại, ánh mắt như rắn độc.

 

Ta lùi lại một bước, lần nữa lờ đi sự tồn tại của nàng ta, xoay người im lặng đếm thầm trong lòng.

 

Một, hai...

 

Chưa kịp đếm đến ba, một lực đẩy mạnh từ phía sau ập tới, ta thuận thế ngã nhào về phía hồ nước.

 

Trong khoảnh khắc nước tràn vào phổi khiến ta không thể thở , hình ảnh khuôn mặt kinh hãi của Chu Lan Chi cứ hiện lên trong đầu.

 

Ta nhếch mép khẩy, chắc chắn Chu Lan Chi không thể ngờ tới, ta lại dám liều lĩnh đến mức lấy cả mạng sống của mình ra để đối phó với nàng ta.

 

Một góc áo màu vàng sáng lướt qua, gương mặt quen thuộc ấy hiện ra trước mắt.

 

Vẻ mặt hắn lộ rõ sự hoảng sợ, liều mình bơi về phía ta.

 

Giọng trầm ấm vang lên đầy lo lắng: "Chước Chước, đừng sợ, ta đến rồi!"

 

Vừa đưa lên bờ, ta liền ôm n.g.ự.c ho sặc sụa, nước mắt trào ra nơi khóe mi.

  

Nhìn thấy dung nhan ấy, ta không khỏi kinh ngạc: "Ngài... ngài là Hoàng thượng?"

 

Hoàng đế ôm chặt ta vào lòng, hai tay khẽ run, nhẹ nhàng đáp "ừ".

 

Các tú nữ vẫn quỳ trên mặt đất hành lễ, Hoàng đế không cho đứng dậy, xung quanh im lặng như tờ.

 

 Chu Lan Chi không nhịn nữa, đứng phắt dậy: "Biểu ca, nàng ta cố ý! Muội không hề đẩy nàng ta, nàng ta tự mình nhảy xuống đó!"

 

Hoàng đế ôm ta đứng dậy, lạnh lùng nàng ta: "Chết đuối thật và giả vờ c.h.ế.t đuối, trẫm vẫn phân biệt !"

 

Đúng , phản ứng của ta không hề giả tạo, bởi vì ta vốn sợ nước từ nhỏ, nên khi bị sặc nước thì phản ứng hoàn toàn là thật.

 

Chu Lan Chi vẻ mặt đau khổ: "Biểu ca, huynh không tin muội! Chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, cảm sâu đậm hơn người khác, muội có lý do gì để hãm cái đồ xấu xí kia chứ!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...