Nước Mắt Của Kẻ [...] – Chương 3

ta dám ngang nhiên như , tôi quyết định sẽ nghiền nát ta, để ta không bao giờ có cơ hội quay lại. Trong thời gian chờ cửa hàng mới khai trương, chị Lưu An đã sắp xếp cho tôi học việc ở các cửa hàng khác. Sau một tháng, tôi đã nắm vững lại công việc. Khi cửa hàng mới khai trương, tôi đã thành thạo tiếp quản nó.

Vào ngày khai trương, Trương Viên Viên phát hiện tôi là quản lý của cửa hàng trên tầng hai, liền đến cửa hàng của chúng tôi với giọng điệu mỉa mai.

“Cửa hàng này do quản lý sao? Nghe tôi khuyên một câu, mau chuyển đi, đừng phí thời gian ở đây. Cô không đấu lại tôi đâu.”

Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của ta, tôi cảm thấy bị chọc tức.

“Tôi thừa nhận, về khoản cướp đàn ông thì tôi không bằng , cái gì cũng dám nhận. Nhưng về kinh doanh, mơ mà thắng tôi. Năm xưa tôi là người bán hàng xuất sắc nhất, cũng là người lên kế hoạch rất giỏi. Vừa ra trường, tôi đã kiếm khoản tiền đầu tiên nhờ mấy hợp đồng lớn. Nhưng vì quá đương mù quáng, tôi nghe lời Hoàng Minh nghỉ việc nội trợ, để rồi đánh mất cả tương lai. Còn , bán hàng ba tháng mà tháng nào cũng chỉ nhận lương cơ bản, cuối cùng bị công ty đuổi.”

Trương Viên Viên tức giận tôi, giọng mỉa mai, “Cô kiếm bao nhiêu cũng chỉ là cho người khác, không như tôi, tôi là chủ. Cô giờ còn không xứng xách dép cho tôi, đấu với tôi bằng gì?”

Tôi lạnh, “Vậy thì cứ xem ai thắng ai. Đi mà chờ xem.”

Không để ý đến những lời khiêu khích tiếp theo của Trương Viên Viên, tôi quay lưng bước vào cửa hàng của mình, sẵn sàng cho cuộc chiến kinh doanh.

Không lâu sau, Trương Viên Viên bắt đầu chuyện. Trợ lý của tôi vội vã chạy vào văn phòng.

“Chị Ly, có chuyện không hay rồi. Nhân viên của chúng ta dạo này cảm không ổn định.”

“Sao lại thế?”

“Nghe tầng dưới đã tăng lương cho tất cả nhân viên. Nhân viên của chúng ta thấy bất công vì cùng công việc mà lương của họ cao hơn, nhiều người có ý định nghỉ việc. Chị nghĩ chúng ta có nên tăng lương không?”

“Không!” Tôi kiên quyết từ chối đề nghị của trợ lý. “Nếu chúng ta tăng lương một cách mù quáng để giữ nhân viên, công ty chưa có lợi nhuận đã phải đối mặt với nguy cơ sản vì không trả nổi lương. Tôi không thể mạo hiểm.”

Tôi chỉ có thể ổn định tinh thần cho nhân viên bằng cách khác. Không ngờ Trương Viên Viên lại càng trắng trợn, ta cho treo biển lương cao để thu hút nhân viên của tôi, khiến nhiều người trong cửa hàng tôi muốn nghỉ việc.

Trợ lý lần nữa chạy vào văn phòng, gần như khóc. Tôi bình tĩnh gọi bộ phận nhân sự vào và cầu họ tuyển thêm người.

“Cô ta thích lôi kéo người của chúng ta à? Vậy thì chúng ta tuyển nhiều người đến khi nào ta không chịu nổi nữa.”

Rất nhanh, tầng dưới trở nên chật ních người, nhân viên còn nhiều hơn cả khách hàng. Họ buộc phải dừng việc thu hút nhân viên của chúng tôi. Sau đó, tôi tổ chức một cuộc họp nhân viên và thăng chức, tăng lương cho những nhân viên trung thành, biểu dương sự kiên định của họ đối với cửa hàng. Tất cả nhân viên đều phấn khích và ôm nhau tại chỗ. Kể từ đó, lòng trung thành của họ với cửa hàng tăng cao hơn bao giờ hết.

Đến ngày trả lương, Trương Viên Viên số tiền chi ra mà tức tối, gọi điện cho tôi.

“Doãn Ly, thật là xảo quyệt!”

“Xảo quyệt à, Trương Viên Viên? Tôi đã rồi, muốn đấu với tôi trong kinh doanh thì đừng có mơ. Tốt nhất nên tận dụng vẻ ngoài của mình mà tìm một ông già khác mà cưới đi. Cô kinh doanh chỉ là sự sỉ nhục đối với tiền bạc.”

“Cô, đợi đấy!”

“Tôi sẽ không để chuyện này trôi qua dễ dàng đâu,” Trương Viên Viên hét lên qua điện thoại.

Biết tôi Trương Viên Viên tức điên, chị Lưu An rất vui, gọi tôi lên trụ sở chính và hào phóng chọn một cửa hàng ở góc Tây Nam để mở chi nhánh mới. Trợ lý của chị nghe xong liền mặt mày đen sì.

Qua phòng nhân sự, tôi biết trợ lý này luôn mong muốn chủ cửa hàng, chị Lưu An chưa bao giờ đề nghị. Ban đầu ta nghĩ cửa hàng mới sẽ là của mình, chị Lưu An lại giao cho tôi. Không muốn người xấu, tôi định từ chối, chị Lưu An khẳng định chỉ có tôi mới tốt vị trí này và còn sẵn sàng chia cho tôi 50% lợi nhuận. Ai mà từ chối tiền chứ? Mặc dù biết trợ lý sẽ không vui, đó không phải là vấn đề của tôi. Anh ta thiếu năng lực, chị Lưu An không muốn đề bạt, tôi không thể .

Sau đó, tôi không quan tâm đến chuyện này nữa. Khi rảnh, tôi ghé qua xem cửa hàng thì bất ngờ phát hiện Trương Viên Viên cũng ở đó, đứng ngay trước cửa hàng mà chúng tôi đã chọn. Tôi lập tức cau mày, bước nhanh tới.

“Trương Viên Viên, gì ở đây? Đây là địa chỉ chúng tôi đã chọn trước.”

Trương Viên Viên không thèm để ý, đảo mắt tôi, “Cô chọn thì sao? Giá cao thì thắng, chưa nghe à?”

Cô ta khoanh tay, liếc Hoàng Minh đang cúi đầu sắp xếp túi mua sắm rồi đắc ý khiêu khích tôi, “Thấy không, người đàn ông mà từng quỳ gối cầu xin, giờ vẫn phải như con chó theo sau tôi. Doãn Ly, đừng tưởng thắng một lần là tự mãn. Tôi có đủ vốn, còn chỉ là một con chó không nhà. Tôi sẽ chơi chết .”

Nhìn gương mặt nhăn nhó của Trương Viên Viên và người đàn ông từng tôi coi như báu vật, tôi bất chợt bật .

Trương Viên Viên mặt lạnh tanh, “Cô cái gì?”

Tôi bình tĩnh lại, nhạt ta, “Cô ngu mà không tự biết. Đã thích nhặt rác thì tôi chúc hai người trời đất dài lâu, cặp đôi hoàn hảo.”

Không muốn tốn thời gian vào chuyện này, tôi quay lưng bỏ đi. Chưa kịp gọi cho chị Lưu An, Hoàng Minh đã nhắn tin tới.

“Em không đấu lại Viên Viên đâu. Cô ấy bây giờ có hàng triệu trong tay, em chỉ là nhân viên nhỏ bé, không thể đấu với ấy . Nghĩ lại thời gian chúng ta từng là vợ chồng, khuyên em nên từ bỏ sớm. À, và Viên Viên đã đăng ký kết hôn, tháng sau đám cưới. Nếu em muốn đến, sẽ dành chỗ cho em.”

Đọc tin nhắn, tôi bật vì tức. Gặp nhiều người không biết xấu hổ, chưa thấy ai mặt dày như . Kết hôn với người mới mà còn muốn nhận tiền mừng của người cũ, đúng là hết sức vô lý. Tôi lạnh lùng nhắn lại, “Đồ súc sinh tổ chức đám cưới thì người không thể đến xui xẻo .”

Thu xếp cảm , tôi nhanh chóng gọi cho chị Lưu An kể về chuyện này. Chị lớn, “Họ thật sự đã mua cửa hàng đó à?”

“Đúng , họ đang chuẩn bị sửa sang lại.”

“Em cầm hợp đồng nhà mà chị đưa, đến gặp chủ nhà đòi tiền đền bù,” chị Lưu An .

Tôi không hài lòng, vừa lấy hợp đồng ra từ túi vừa than thở, “Tiền đền bù có đáng là bao? Chúng ta mất đi một cửa hàng tốt, tìm cái mới sẽ rất khó khăn. Em đã ước tính lưu lượng khách ở cửa hàng đó. Dù không bằng chỗ hiện tại vị trí tốt, khách hàng từ hai bên đều có thể qua, chắc chắn sẽ phát triển lớn mạnh. Bây giờ bị Trương Viên Viên cướp mất, em thật sự không cam lòng.”

Chị Lưu An lớn, “Em nghĩ sao mà lại lo lắng như ? Chị đã tính cả rồi. Cứ theo lời chị , rồi em sẽ hiểu.”

Chị Lưu An trong điện thoại lớn, thẳng:

“Em thử xem lại số lần bồi thường và số tiền đặt cọc trên hợp đồng của chị đi.”

Tôi ngơ ngác, theo lời chị Lưu An mở hợp đồng, lật đến phần đặt cọc. Khi thấy số tiền đặt cọc là 50 triệu và số tiền bồi thường gấp 10 lần, tôi kinh ngạc không thốt nên lời.

“500 triệu! Chủ nhà điên rồi sao?”

Không tin nổi, tôi cầm điện thoại, ngẩng đầu Trương Viên Viên vẫn đắc ý đứng trước cửa hàng, vô thức nuốt khan.

“Chị Lưu An, chị không chứ?”

“Ha ha, đúng , chị cố ý thế. Lúc ký hợp đồng, chị lo Trương Viên Viên sẽ giở trò nên đã chủ tăng số tiền đặt cọc lên, và bồi thường cũng gấp đôi. Trương Viên Viên chắc thấy chị quyết tâm như nên cố cản đường. Nhưng 500 triệu là số tiền bồi thường, chủ nhà sao dám thế?”

“Không phải chủ nhà dám, mà là Trương Viên Viên. Chắc chắn số tiền đó là ta trả. Nếu ta muốn đưa tiền cho chị, tại sao lại không nhận? Kiếm 500 triệu một cách dễ dàng, chị còn gì mà không vui?”

“Chị Lưu An, chị thật cao tay. Đối phó với kẻ đê tiện phải nhờ đến chị.”

“Bớt nịnh nọt đi, mau đi lấy tiền về cho chị.”

“Tuân lệnh!”

Biết Trương Viên Viên bị chị Lưu An chơi một vố, tôi vui như mở hội. 500 triệu, dù với Trương Viên Viên bây giờ không đáng là bao, góp gió thành bão, tiền nhiều mấy rồi cũng sẽ cạn. Quả là hả lòng hả dạ.

Nhanh chóng, tôi tìm đến địa chỉ trên hợp đồng để gặp chủ nhà. Ông ta như đã biết trước tôi sẽ đến, chuẩn bị sẵn sàng các thủ tục hủy hợp đồng.

Sau khi đến đó, tôi ký hợp đồng hủy bỏ và nhận tiền bồi thường ngay tại chỗ. Nhận tin nhắn xác nhận từ bộ phận tài chính, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, vừa về đến công ty thì chị Lưu An đã bước ra đón.

“Đừng về công ty nữa, đi với chị đến một nơi.”

Không lời nào, tôi quay đầu theo chị lên xe. Nghĩ rằng sẽ đi bàn công việc, tôi vội lấy gương ra chỉnh trang lại. Nhưng không ngờ, chị lại dẫn tôi vào một khu căn hộ cao cấp. Đứng trước cửa sổ kính lớn ra xa, tôi định hỏi khách hàng đâu thì chị Lưu An đột ngột bước đến bên cạnh, mỉm .

“Thích chỗ này không?”

Tôi ngạc nhiên, vẫn bản năng gật đầu, “Thích chứ, căn hộ 150 mét vuông, ánh sáng đầy đủ, ban công siêu rộng, ai mà không thích. Đợi khi nào em có tiền thì…”

Chưa kịp hết câu, một chùm chìa khóa đột ngột xuất hiện trước mắt tôi, rơi vào lòng bàn tay tôi.

“Bây giờ, chỗ này là của em.”

Tôi sững sờ, mất một lúc mới hoàn hồn, chị Lưu An.

“Chị Lưu An, chị…”

Chị chỉ , kéo cửa sổ ra, gió mát tràn vào.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...