Tôi đành lấy lá bùa kỳ quặc mà thầy bói cho ra: “Thứ này có tính không?”
Mặc Thính có vẻ ngạc nhiên, hơi nhướng mày. Anh ta cầm lấy lá bùa, lật qua lật lại nghiên cứu.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi reo.
Là viện trưởng Tô gọi đến.
"Xin lỗi con nhé, Lệ Lệ, hôm nay đột xuất có việc nên bác không đến buổi gặp mặt .
“Nhưng bác có một chuyện muốn với con, con bây giờ rảnh không?”
Tôi liếc con quỷ ngồi bên cạnh, đáp: “Rảnh ạ, bác cứ đi.”
"Được rồi, chuyện là thế này.
“Lệ Lệ, cha ruột của con... đã đến tìm con rồi.”
17
Tôi thật sự chưa từng nghĩ tới.
Cha ruột của tôi hóa ra lại là Lâm Kiến Bình, một doanh nhân nổi tiếng ở thành phố bên cạnh.
Gia tộc họ Lâm còn là một dòng họ trăm năm đầy thanh danh, biết đến như một gia tộc văn hóa và học thuật.
Theo lời viện trưởng Tô, ông ấy quen biết cha tôi khi đang bàn công việc ở nước ngoài và vô gặp Tô Hàn. Nhờ đó, ông ấy mới tìm thông tin về tôi.
Tôi không khỏi nhớ lại những lời mà thầy bói đã .
Kiếm cớ cúp máy, tôi lập tức quay sang Mặc Thính.
Anh tựa vào đầu giường, nhếch môi nhàn nhã.
"Gia tộc họ Lâm là một trong những dòng họ lớn có tiếng ở Tam Sơn Tứ Hải, thể chất thuần dương trời sinh chính là đặc trưng nổi bật nhất của nhà họ.
“Hóa ra em là hậu duệ nhà họ Lâm.”
Nhớ tới vết thương trên người ta, tôi nhíu mày: “Họ có nằm trong số mấy gia tộc đã vây bắt không?”
Mặc Thính lười biếng, giọng mang chút tùy ý:
"Không.”
"Nếu họ có dính líu, chắc bây giờ em về nhà chỉ để dự tang lễ cha mình thôi.”
"Nhà họ Lâm vốn rất gian xảo, thích đâm sau lưng và dùng mưu kế.”
"Nhìn xem, họ còn lôi kéo cả Tô Hàn của em, thậm chí sớm đưa cho cậu ta vài pháp khí lợi .”
“Lúc nãy cậu ta còn mang tất cả trên người đấy.”
Hóa ra cũng biết rõ thật.
Nói xong, Mặc Thính chợt ngừng lại.
Anh ta giơ tay giữ lấy gáy tôi, nhẹ, rồi ấn tôi vào lồng ngực lạnh buốt của mình.
"Nếu em muốn cảm nhận hơi ấm gia đình, thì hãy nhận tổ quy tông đi.”
"Nhà họ Lâm đích thực giàu có, chắc chắn họ cũng sẽ có cách dịu dương khí trong cơ thể em.”
"Tôi không ngại chúng ta biến thành kẻ thù đâu.”
“Nếu chết trong tay em, chẳng phải rất kích thích sao?”
... Đúng là đồ biến thái.
“Tôi đâu có biết bắt ma trừ , từ bỏ ý định đó đi.”
Tôi nhấc điện thoại lên, phát hiện ra viện trưởng Tô đã gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn:
[Lê Lê, cạnh con có người nên bác không tiện .]
[Về chuyện ông Lâm muốn nhận con...]
[Có lẽ vì chút ích kỷ riêng, bác hy vọng con sẽ suy nghĩ kỹ.]
[Cụ thể tại sao, bác đã nhờ người gửi tới con vài món đồ.]
[Là di vật của mẹ con.]
Vừa đọc xong tin nhắn, Vượng Tài đã vẫy đuôi chạy đến báo, có shipper đang nhấn chuông ngoài cửa. Thật không ngờ lại có shipper dám đến nơi này của chúng tôi!
Tôi vội vàng xuống mở cửa.
Một gương mặt quen thuộc đang tươi rói với tôi.
"Ê này~”
“Giao hàng cho đây.”
“... Nhìn là biết ngành bất sản đúng là suy thoái nghiêm trọng rồi.”
Tôi bật , chỉ về phía sau: “Anh có muốn vào ngồi chơi không?”
“Thôi đi, ba con ma nhà sợ tôi đến mức run cầm cập kia kìa.”
Thầy bói hì hì, huýt sáo trêu chọc tam quỷ tổ đang run rẩy, rồi ngước lên lầu:
“Tôi mà dám vào nhà , quỷ vương chắc chắn xé xác tôi mất.”
“Thôi, đi đây.”
Cậu ấy leo lên chiếc xe điện nhỏ, phóng đi mất hút, phong thái đúng là ung dung nhàn nhã.
Tôi vừa mở gói hàng, vừa quay trở lại phòng.
Trong chiếc hộp nhỏ có vài món đồ: một mảnh vải bọc trẻ sơ sinh, một lá bùa hộ mệnh màu hồng hình tam giác, một tấm ảnh, và một lá thư.
Trong bức ảnh, một người phụ nữ trẻ tên Hạ Chi đang mỉm dịu dàng, đôi mắt và nét mặt có vài phần giống tôi.
Trái tim tôi bỗng chốc ấm áp lạ thường.
Hóa ra, đây chính là mẹ tôi.
18
Cuối cùng, tôi vẫn đồng ý gặp Lâm Kiến Bình một lần.
Người đàn ông trước mặt đã qua tuổi trung niên, vẫn có thể ra vẻ tuấn kiêu ngạo khi còn trẻ.
"Bây giờ con tên là Tô Lệ, đúng không? Trời ơi... Hai mươi ba năm qua, cha gần như lật tung trời đất để tìm con. Không ngờ con lại ở gần chúng ta đến !
Mẹ con, nếu có linh thiêng, lúc này chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết!"
Vừa , ông ta vừa cố gắng ép ra vài giọt nước mắt cá sấu, diễn xuất cứng nhắc chẳng khác gì một diễn viên trẻ vụng về.
Nhưng tôi vẫn phải giữ nụ lịch sự.
Bạn thấy sao?