Nước Hòa Với Lửa – Chương 8

Mấy người nhỏ đều vô cùng kinh ngạc:

“Tô Lệ kết hôn rồi á?”

“Lại còn là một soái ca đẹp trai thế kia???”

“Lại còn đi Rolls-Royce nữa???”

Tôi cũng sửng sốt, ngơ ngác Mặc Thính bước đến bên cạnh mình, tự nhiên khoác tay qua eo tôi.

Anh ta nhướng mày Tô Hàn như đang khiêu khích.

“Đa tạ Tô đã quan tâm, không cần phiền phức thế đâu.”

Tô Hàn không gì, chỉ lạnh lùng quan sát ta.

Tôi chợt nhớ đến lời dặn dò của thầy bói.

Nhanh chóng cũng vòng tay ôm eo ta, kéo lùi lại:

“Thế thì chúng tôi về nhà ngay đây! Mọi người gặp sau nhé, có dịp liên lạc lại nha!”

Tôi gần như tốc độ ánh sáng nhét Mặc Thính vào trong xe.

Khi xe đã đi một quãng khá xa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó quay phắt sang lườm ta:

“Anh lấy đâu ra cái Rolls-Royce? Ăn cướp hay ăn trộm hả?”

“Biến mất mấy ngày nay, đừng bảo ta đi tội phạm ngoài vòng pháp luật rồi nhé!”

“Không thể là của tôi à?”

Mặc Thính khẽ , lắc đầu: “Đây dù sao cũng là địa bàn của tôi, mua ít tài sản dương gian thì có gì lạ đâu?”

“... Vậy tức là cũng có nhà riêng ở dương gian chứ gì.”

Tôi lập tức bắt ngay điểm mấu chốt trong câu của ta:

“Thế mà còn bảo không về nhà, không có chỗ nương thân, toàn lừa tôi!”

Anh ta không gì, chỉ hờ hững đánh lái. Im lặng nghĩa là thừa nhận rồi hả.

Tôi tiếp tục:

“Anh còn bảo bị thương, phải dùng dương khí của tôi để chữa trị. Tôi đã thắc mắc sao lại có chuyện trái với lẽ trời như thế, hóa ra hoàn toàn không bị gì cả, chỉ lừa tôi để... xả giận!”

Anh ta vẫn không đáp lại.

Cơn giận bùng lên trong lòng tôi.

“Không gì thì dừng xe, tôi tự về!”

Xe chậm dần rồi dừng lại bên vệ đường.

Nhưng đúng lúc tôi mở cửa chuẩn bị xuống xe, cánh tay dài của ta đột ngột vòng qua eo tôi, kéo tôi vào lòng ta.

"Xin lỗi.”

“Đừng giận mà, có không?"

Tôi vùng khỏi vòng tay ta, quay lại lườm.

“Mặc Thính! Anh biết tôi giận gì không?”

Không ngờ ta lại gật đầu:

"Tôi biết. Hôm đó tôi không cố ý vì mấy lời giận dỗi mà bỏ đi đâu.”

“Là mấy gia tộc lớn cùng lập trận chiêu hồn, ép buộc và triệu hồi tôi, tôi vừa trốn về thôi."

Nói rồi, ta bất ngờ xé áo sơ mi.

Vừa tôi vừa : “Em xem đi, tôi có bằng chứng mà.”

Trên vùng cơ bụng săn chắc, những vết cháy đỏ đen lộn xộn chằng chịt, thoáng hiện hình dạng của một ký hiệu kỳ quái.

Tôi kinh ngạc, vô thức đưa tay chạm vào.

Nhưng vừa chạm tới, một ngọn lửa nhỏ đột nhiên từ đầu ngón tay tôi bùng lên, nhanh chóng chui vào cơ thể Mặc Thính.

Anh ta lập tức nhíu mày đau đớn.

Tôi sợ hãi lùi lại vài bước:

“Tốt nhất là tôi nên tránh xa ra! Lỡ càng bị thương thêm...”

Chưa kịp hết câu, tôi lại bị ta mạnh mẽ kéo vào lòng.

“Tô Lệ, em đừng đẩy tôi ra.”

Tôi ngẩn người lên.

Có lẽ để qua mắt bè lúc nãy, ta đã biến thành sắc da giống người thường.

Giờ đây, đôi mắt của ta ánh lên sắc đỏ vỡ vụn, tôi đầy vẻ đáng thương.

“Chỉ vì sợ em sẽ đẩy tôi ra như thế này, nên tôi mới phải lừa em.”

Nói xong, ta cúi xuống.

Đôi môi lạnh buốt áp lên môi tôi.

Như thể một xô nước lạnh bất chợt dội xuống, ngọn lửa giận trong lòng tôi không còn bùng lên nổi nữa.

Tô Lệ ơi là Tô Lệ, lòng thương một con quỷ, thế là xong rồi.

16

Chúng tôi vừa hôn vừa về đến nhà.

Hậu quả của việc không biết kiềm chế là tôi không bị sao cả, môi của Mặc Thính thì suýt bị tôi đốt cháy xém.

Vậy mà ta lại càng hưng phấn hơn, đôi mắt đỏ rực điên cuồng chiếm lấy từng khoảng không gian.

Đúng là đồ điên.

Sau khi đá bay tam quỷ tổ chuyên hóng hớt ra ngoài năm lượt, cuối cùng Mặc Thính mới chịu buông tha tôi.

Anh ta vừa tự chữa thương, vừa lười biếng ôm lấy tôi, cùng ngắm ánh trăng.

“Vậy tức là vì lừa em để xả giận, khiến âm khí của tổn , nên mới bị mấy gia tộc lớn lợi dụng bắt đi, đúng không?”

Tôi bĩu môi ta.

Hừm, rõ ràng là có thể tự hồi phục. Hơn nữa, trông cũng chẳng nặng nề gì. Đúng là vẫn khỏe mạnh nhảy nhót .

Không nhịn , tôi cắn ta một cái: “Đáng đời!”

Mặc Thính cũng thoải mái thừa nhận: “Yêu một con người, đúng là đáng đời .”

Đôi mắt ta lóe lên một chút ánh sáng, giọng trầm xuống: “Lại còn là một con người cực kỳ chậm hiểu nữa.”

“Ai chậm hiểu? Ai chậm hiểu hả?”

Tôi không do dự, lập tức gom ngọn lửa nhỏ trên đầu ngón tay, trừng mắt với ta: “Đồng chí Lão Vương, cũng không muốn bị em thiêu chết đâu nhỉ?”

Nhưng lại nắm lấy tay tôi, chăm quan sát.

“Em từ bao giờ có thể điều khiển dương hỏa ?”

Dương hỏa?

Tôi ngơ ngác: “Em biết gì đâu?”

Mặc Thính gật đầu, trầm ngâm một lúc. Sau đó, ta thẳng vào tôi, ánh mắt đầy nghiêm trọng:

“Mấy ngày nay có ai gặp em không? Có ai đưa em thứ gì không?”

Ờ…

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...