Tôi không chỉ hút, mà còn phải nằm xuống hút.
Tôi lè lưỡi trêu chọc , đầu chui vào vùng mềm mại lạnh giá ấy.
Lão Vương không cản, chỉ đặt bàn tay lớn lên sau đầu tôi, giữ nhẹ.
Lồng ngực khẽ rung lên, vài tiếng trầm thấp rơi bên tai tôi.
11
Tôi cảm giác giữa tôi và Lão Vương có chút mập mờ.
Ngay cả khi đang vẽ cảnh Mặc Thính âu yếm nữ chính trong bản thảo của mình, tôi cũng vô thức thất thần một lúc.
Điều này có ổn không?
Con người và quỷ vốn khác biệt…
Nói mới nhớ, đúng lúc vừa nộp xong bản thảo, một người chơi chung hồi ở nhi viện, đã lâu không liên lạc, đột nhiên lập nhóm chat đông người.
“Lại đến thời gian tụ họp hàng năm của đám thân rồi đây!”
“Lần này ăn buffet ở nhà hàng Black Pearl siêu khó đặt bàn nhé! Viện trưởng Tô mời khách! Ai đi thì để lại tên!”
Siêu khó đặt, đãi khách, không tốn tiền!
Hai mắt tôi sáng lên, lập tức ghi danh vào nhóm.
Nhóm trưởng vừa xong, mọi người liền nhao nhao bàn tán:
“Viện trưởng Tô năm nay trúng giải lớn à? Sao lại mời khách hào phóng thế?”
“Haha, vì lần này có khách mời đặc biệt!”
“Anh Tô Hàn của chúng ta đã về nước, nghe công ty ấy ở nước ngoài đang phát triển mạnh mẽ. Bữa này thật ra là ấy mời mới đúng.”
Cây bút trên tay tôi đột nhiên rơi xuống đất.
Lão Vương, đang họp điện thoại với đám quỷ sai, bỗng ngừng lại, về phía tôi.
Ngay sau đó, cây bút lơ lửng lên, quay về tay tôi, điện thoại của tôi đã bị ta cầm mất.
Anh ta liếc lịch sử trò chuyện, bầu không khí trong phòng lập tức lạnh đi mấy độ.
“Tô Hàn là ai?”
Giọng ta lạnh lùng đến mức đám quỷ sai bên kia sợ hãi, vội vàng cúp máy.
Tôi gãi gãi đầu:
"Tô Hàn là con trai của viện trưởng Tô, lớn hơn chúng tôi hai ba tuổi, nên chúng tôi gọi ấy là hai.”
“Hồi nhỏ có lần tôi sốt cao, ấy bế tôi giữa trời tuyết lạnh tới trạm xá, cứu tôi một mạng.”
“Ồ?”
Lão Vương nhếch môi , đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm:
“Vậy là thanh mai trúc mã cộng ân nhân cứu mạng?”
“…Có thể coi là .”
“Cô vừa ngập ngừng 1,2 giây.”
Ngay lập tức, tôi bị nhấc bổng lên không trung, rồi bị đặt ngồi vắt ngang trên chân dài của ta.
Anh ta bất ngờ tiến sát lại, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt ánh của tôi, tỏa ra áp lực không thể diễn tả bằng lời.
“Không chỉ chứ?”
Tôi bĩu môi:
"Sao nào…”
“Thời niên thiếu tôi chẳng lẽ không ngưỡng mộ một người ân cần, dịu dàng, chính trực lại có tám múi bụng như ấy sao?”
Nói xong, tôi mới nhận ra mình lỡ lời.
Quả nhiên, ánh mắt của Lão Vương tối sầm lại.
"Hắn cũng có tám múi bụng à?
“Cô đúng là quỷ háo sắc, chắc cũng đã hút dương khí của bạch nguyệt quang nhà mình rồi nhỉ?”
Ồ, cái đó thì không.
Tôi thật thà lắc đầu:
“Bạch nguyệt quang là thần thánh bất khả xâm phạm, tôi đâu dám mạo phạm.”
Mặt Lão Vương càng đen hơn:
“…Vậy mạo phạm tôi?”
Lời vừa dứt, tôi lại bị nhấc lên không trung rồi bị quăng lên giường.
Sau đó, ta biến mất không dấu vết.
???
12
Lão Vương bỏ nhà đi rồi.
Nghe tôi kể lại, ba người trong nhóm Tam Quỷ liếc nhau, gần như đồng thanh :
“Chắc chắn là lão đại đang ghen!”
Dù tôi cũng đoán ... mà…
"Sao ta lại ghen với tôi chứ?
“Hàng ngày bị tôi ôm ngủ, chẳng lẽ ngủ một thời gian là nảy sinh cảm à?”
Ba người trong nhóm tam quỷ trừng mắt tôi đầy vẻ bất lực:
"Hai người ôm nhau từ mùa hè đến mùa thu rồi còn gì!
“Đến cả con dao mổ cá mười năm lạnh lẽo ở Đại Nhuận Phát còn bị sưởi nóng, huống chi là trái tim của một người đàn ông... à không, một quỷ nam!”
Nói xong, họ sững lại một chút.
“Khoan đã, lão đại là quỷ, ấy có trái tim không nhỉ?”
“Lão đại là quỷ vương, là quỷ thuần chủng, chắc không giống bọn mình – những kẻ giữa chừng chết oan ở dương gian. Có khi ấy có trái tim thật.”
“Tôi thấy Tô Lệ mới là không có tim. Cô còn đến hỏi chúng tôi tại sao...”
Này!
Tôi có trái tim, chưa?
Tôi còn cảm giác giữa mình và Lão Vương hơi mập mờ nữa kìa!
Tam quỷ lại đồng loạt quay sang tôi.
“Vậy giờ tính sao đây? Cô định đi tìm lão đại về à?”
"Không đúng, lão đại thần xuất quỷ mạt, chúng tôi còn không tìm ấy, huống chi là .
“Vậy còn đi tụ họp với đám hồi nhỏ không?”
Tôi gật đầu:
“Đi chứ, nhất định phải đi. Dù sao cũng là viện trưởng Tô mời khách.”
Không thể vì ta tự chơi trò mất tích mà tôi phải bỏ ăn bỏ ngủ, ở nhà hối lỗi suốt trăm ngày, đúng không?
Huống hồ, đó là nhà hàng Black Pearl cơ mà!
13
Mùa thu thật tuyệt.
Ra ngoài mặc áo phông và váy ngắn mà không cảm thấy quá nóng.
Tuy nhiên, khi gặp lại cũ, tôi lại bị họ chằm chằm, ngạc nhiên.
“Lệ Lệ vẫn giống như hồi trước, vẫn sợ nóng à?”
“Thân thể này đúng là khỏe mạnh, chẳng sợ cảm lạnh gì cả.”
“Nhớ hồi nhỏ Lệ Lệ chỉ bị sốt cao một lần thôi mà? Lúc đó phải bò ra ngoài tuyết, còn là Tô Hàn cứu ấy.”
Bạn thấy sao?