Nước Hòa Với Lửa – Chương 12

Cậu thầy bói phẩy tay, trèo lên chiếc xe điện nhỏ của mình, quay đầu lại lớn với tôi:

“Nếu muốn cảm ơn thì nhớ vào xem livestream của tôi, đừng quên nhấn like và tặng 666 điểm nhé~”

Đợi cậu ấy đi khuất, Mặc Thính trở lại bên cạnh tôi với vẻ mặt đầy uất ức.

Đôi mắt ta ánh lên lời cảnh cáo:

“Không xem.”

Tôi bất lực nhún vai.

Quỷ Vương gì chứ.

Rõ ràng là "Vua Dấm Chua".

22

Ăn tối xong, tôi ngâm mình trong bồn tắm bong bóng mà Tiểu Khê chuẩn bị vô cùng chu đáo, rồi trở về phòng ngủ.

Một hàng cơ bụng sáu múi lấp lánh ngay lập tức lóa mắt tôi.

Chà chà, không ngờ .

Lão Vương chết tiệt này học đâu ra cái chiêu quái đản là bôi phấn bắt sáng lên cơ bụng?

Xương quai xanh thì lại còn điểm thêm má hồng tinh tế.

“Vợ à, hôm nay chúng ta thử chơi trò mới đi.”

Đuổi cả ba con quỷ trong nhà xuống dưới lầu đánh bài xong, Mặc Thính lấy ra một bộ váy đỏ rượu bó sát cực kỳ gợi cảm.

Không chỉ thế, ta còn biến ra tai chó và một cái đuôi lông xù lớn cho mình, gương mặt đầy vẻ lấy lòng.

"Muốn chơi trò nữ hoàng và cún con.”

“Được không?”

Chẳng thèm cho tôi cơ hội phản ứng, ta đã bế bổng tôi lên, quyết đoán mặc váy vào cho tôi.

Sau đó, ta quỳ một gối trước mặt, vừa giúp tôi mang giày cao gót, vừa điên cuồng vẫy cái đuôi lớn kia.

Lão quỷ này đúng là nhiều trò mà.

Lại còn biến thái.

Tuy

Từ sau khi tôi kích nổ một phần dương hỏa trong cơ thể, lão Vương chết tiệt này có vẻ vui mừng vô hạn.

Chỉ cần tôi không chủ dùng nó, ta sẽ không bị đốt cháy, mà tôi cũng không bị âm khí của ta xâm thực nữa.

Kết quả là ta ngày càng "vui vẻ" quá mức, không ai cản nổi.

Khi mọi thứ đã yên tĩnh, ánh trăng rải khắp bên giường, bao bọc lấy chúng tôi đang ôm nhau.

“Này.”

Tôi lười biếng chọc chọc vào ngực ta, giọng yếu ớt:

“Anh thích em từ khi nào ?”

Mặc Thính cúi đầu, cắn nhẹ vào tai tôi:

“Từ khi còn là một tảng đá lớn.”

Một tảng đá lớn?

Hỏng rồi.

Tôi chợt nhớ ra, lúc trước trên tảng đá băng đó…

Hình như có khắc hai chữ gì đó…

Tôi bật dậy, ngơ ngác ta:

“Anh... lẽ nào là...”

"Chẳng phải còn khắc tên mình lên đó sao.

“Vậy mà giờ em mới nhận ra.”

Mặc Thính nằm nghiêng, chống đầu, như không tôi:

"Không có , ai có thể dịu dương hỏa của em suýt nữa bùng nổ chứ.

“Chỉ là trùng hợp khi đang ẩn mình đột ở đó thôi. Sao nhỉ... chắc chắn là duyên phận giữa và vợ rồi”

Tôi…

Cầm gối lên, tôi đập mạnh vào ta:

“Đồ biến thái! Lúc đó em mới năm tuổi!”

“Anh cũng đâu phải thích em ngay từ đầu.”

Mặc Thính có vẻ không phục, cũng ngồi dậy.

Lật tay một cái, ta biến ra cả một chồng ảnh.

Có ảnh tôi hồi bé chơi trong sân, có ảnh tôi thời thiếu nữ đọc sách và nô , có cả ảnh tôi vui mừng thông báo với Viện trưởng Tô khi đậu đại học.

Thậm chí còn có ảnh tôi khóc lóc tèm lem sau khi Tô Hàn ra nước ngoài…

Anh ta chỉ ngay vào bức ảnh đó.

"Lúc đó chỉ nghĩ, ta dựa vào đâu khiến em phải khóc.”

"Thế là quay về Âm phủ, luyện ra hình người.”

"Nhưng khi trở lại, em đã chuyển đi mất rồi.”

"Cho đến khi quỷ sai báo lại, có một thuần dương náo loạn trước Quỷ Môn Quan, mới thở phào.”

“May mắn là không để lạc mất em.”

Mặt tôi đỏ bừng…

"Vẫn không phải biến thái à?!”

“Chụp lén em nhiều ảnh như thế! Đồ biến thái rình trộm!”

Mặc Thính thỏa mãn:

"Thì sao nào…”

"Anh không quan tâm.

“Anh chính là muốn cưới em.”

Thế là tôi lại bị ta kéo về giường.

Ngoài kia, hồ nước phản chiếu ánh trăng và sao trời, gió thổi nhẹ gợn lên những làn sóng nhỏ.

Một con quỷ thì thầm bên tai tôi.

Những lời tràn ngập và cảm .

"Lệ Lệ.

“Anh em.”

(Hoàn)

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...