11
Hôm nay bán khá nhiều hàng, khách tới mua lác đác cả ngày nên tôi cũng không thu dọn sạp sớm.
Đến khoảng 11 giờ đêm, gần như tất cả hàng đã bán hết, tôi mới thu dọn vài đôi tất và mấy bộ quần áo còn lại để về.
Vừa đi vừa nghĩ ngày mai nên nhập mẫu nào, tôi vào bếp đun nước.
Lạ thật, trong ấm nước đã đầy sẵn.
Tôi quay đầu lại thì thấy Phí Cảnh Trình vẫn chưa ngủ.
Anh ta bước tới, cầm ấm nước sôi đi vào phòng tắm, chỉnh lại nhiệt độ nước.
“Đi tắm đi, không nước nguội mất.”
Tôi đóng cửa phòng tắm lại.
Khi bước ra, tôi thấy Phí Cảnh Trình đang ngồi trên đầu giường, hút một điếu thuốc.
Anh ta tôi, ánh mắt lấp ló sau làn khói:
“Em đừng loạn nữa.”
“Tuyết Tình trời lạnh rồi, quần áo cũ của ấy không còn vừa nữa. Hôm nay vừa lãnh lương, nên … Và Tâm Tâm gọi là bố, đó là vì…”
“Đủ rồi, đừng nữa, tôi mệt rồi.” Tôi ngắt lời ta.
Ngày mai tôi phải dậy sớm. Đợt hàng lần này gần bán hết rồi, tôi dự định đi Quảng Thành xem thế nào. Nghe quần áo ở đó vừa đẹp, vừa rẻ. Nếu mang về buôn bán, có thể kiếm một khoản không nhỏ.
Lần đầu tiên đi xa một mình, tôi không khỏi lo lắng.
Tôi thực sự không còn sức để quan tâm đến chuyện giữa ta và người phụ nữ kia nữa.
Tôi không muốn biết tại sao ta đưa Hầu Tuyết Tình đi mua quần áo.
Cũng chẳng buồn để ý vì sao con ta lại gọi ta là bố.
Tôi không quan tâm.
Việc Hầu Tuyết Tình xuất hiện trước sạp hàng của tôi hôm nay, không phải cố ý thì đúng là lừa trẻ con.
Chỉ trong mắt Phí Cảnh Trình, Hầu Tuyết Tình là người thuần khiết, cần che chở.
Phí Cảnh Trình tôi, định gì đó, tôi đã mệt mỏi nhắm mắt lại.
Ngày mai tôi còn phải dậy sớm, đi xa đương nhiên phải luôn cảnh giác, tôi cần giữ sức để tinh thần thật tốt.
Dù đã nhắm mắt, tôi vẫn cảm nhận ánh mắt của Phí Cảnh Trình dõi theo mình.
Tôi biết ta đang tôi, tôi không muốn thêm một lời nào với ta nữa.
Một người rời đi, thường là sau khi đã tích góp đủ thất vọng.
Giữa tôi và Phí Cảnh Trình, chính là như .
“Chi Chi, sao em không cãi nhau với nữa?”
Khi tôi gần chìm vào giấc ngủ, tôi nghe thấy ta thì thầm.
Mi mắt tôi khẽ , tôi vẫn để mình rơi vào bóng tối.
12
Sáng hôm sau, kế hoạch đi Quảng Thành của tôi bị hoãn lại, dời sang ngày hôm sau.
Cận Tết, nhà máy cử người mang quà Tết đến cho các lãnh đạo, quà của Phí Cảnh Trình, với tư cách là trưởng phòng văn phòng, đương nhiên không ít hơn bất kỳ ai.
Người mang quà đến còn là đồng nghiệp cũ của tôi.
Sau vài câu hỏi thăm xã giao, họ để lại quà rồi rời đi.
Nghĩ ở nhà cả ngày cũng chẳng gì, tôi liền lấy số tất và quần áo còn lại từ hôm qua ra, quyết định hôm nay sẽ bày sạp tiếp.
Dù sao rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, kiếm thêm chút nào hay chút đó.
Khi tôi đến vị trí quen thuộc để bày sạp, chủ sạp bên cạnh tôi, có vẻ bất ngờ:
“Không phải bảo hôm nay không ra sao?
Tôi giơ túi đồ lên lắc lắc:
“Vẫn còn một ít, bán hết rồi tính.”
Hôm nay hàng tôi mang theo ít hơn thường lệ, mẫu mã không nhiều, nên khách cũng không mua nhiều lắm.
Tôi vừa bán hàng, vừa trò chuyện vu vơ với chủ sạp bên cạnh.
Không biết từ lúc nào, Hầu Tuyết Tình đã xuất hiện.
“Chị dâu, vẫn chưa thu dọn sao?” Hầu Tuyết Tình xách theo không ít đồ trên tay.
Tôi liếc qua những thứ ta mang theo, cảm thấy rất quen.
Rồi tôi chợt nhận ra, đó chẳng phải là quà Tết mà sáng nay nhà máy mang đến sao?
Thấy tôi chăm vào tay mình, ta khẽ “à” một tiếng, rồi tươi:
“Anh Cảnh mấy hộp sữa mạch nha này rất tốt cho Tâm Tâm uống.”
“Dù nhà máy cũng chia cho em một ít, Cảnh bảo em cứ mang hết đi, em cũng không nỡ từ chối lòng tốt của ấy, đúng không?”
“À, chị dâu không phiền lòng chứ?” Hầu Tuyết Tình che miệng , ánh mắt đầy vẻ hả hê trần trụi.
Chủ sạp bên cạnh, vốn đã nhận ra Hầu Tuyết Tình, giờ nghe ta , bất giác nhíu mày, tôi rồi lại ta.
Tôi mỉm :
“Đương nhiên không phiền.”
“Chồng tôi mỗi tháng đã đưa hơn nửa lương cho , còn chăm sóc hai mẹ con chu đáo thế, mấy thứ này có đáng gì?”
“Hay là thế này, bảo ấy ly hôn với tôi.”
“Nếu không… cũng hiểu đấy, nếu chuyện của hai người bị lãnh đạo trong nhà máy biết , thì và ấy có thể sẽ không yên ổn đâu, đúng không?”
Nụ đắc ý trên mặt Hầu Tuyết Tình bỗng nhiên tắt lịm.
“Đừng đắc ý quá sớm.” Nói xong, Hầu Tuyết Tình mặt mày tái xanh, không cam lòng mà bỏ đi.
“Em , chuyện này là sao thế?” Chủ sạp bên cạnh tôi, ánh mắt đầy vẻ thương cảm.
Tôi im lặng, khiến ta không khỏi thở dài tiếc nuối.
“Thật không ngờ mà… Thế em còn lụng vất vả như để gì?”
Anh ta không hiểu.
Tôi mỉm :
“Tất nhiên là để dành tiền đi xa hơn, ngắm thế giới rộng lớn hơn.”
Một bóng người dừng lại trước mặt tôi. Tôi ngẩng đầu, thấy Phí Cảnh Trình với khuôn mặt tái nhợt đang tôi chằm chằm.
13
“Tôi… Đó là ấy tự tới, thấy mấy thứ ấy rồi bảo Tâm Tâm thích, nên ấy tự cầm đi.”
“Không phải tôi đưa cho ấy.
Sau khi tắm xong, Phí Cảnh Trình tôi, hiếm hoi lắm mới một câu giải thích.
Tôi ngạc nhiên ta một chút.
Điều này thì liên quan gì đến tôi?
Dù sao quà Tết là nhà máy gửi cho ta, không phải cho tôi.
Anh ta hoàn toàn có quyền quyết định tặng cho ai.
Liên quan gì đến tôi?
“Ồ.” Tôi nhàn nhạt đáp lại một tiếng, rồi lên giường nằm xuống.
Sáng hôm sau, tôi mang theo toàn bộ số tiền tích góp , hồi hộp bước lên chuyến tàu đến Quảng Thành.
Trước khi đi, tôi để lại một mảnh giấy cho Phí Cảnh Trình, rằng tôi đi lấy hàng, khoảng ba đến năm ngày sẽ về.
Lúc này chưa vào mùa cao điểm Tết, trên tàu vẫn đông đúc, chen chúc, hầu như chẳng còn chỗ ngồi.
Tôi chia tiền ra ba phần: một phần khâu vào trong chiếc tất, một phần giấu ở gấu áo lót, phần còn lại để trong túi áo gần người nhất.
Dĩ nhiên, tiền trong túi áo chỉ là tiền lẻ, dùng để mua đồ ăn và vật dụng trên tàu.
Nhưng dù tôi cẩn thận đến đâu, khi đến Quảng Thành, túi áo của tôi đã bị rạch một vết lớn từ lúc nào không hay, tiền lẻ bên trong cũng không cánh mà bay.
Nhìn những người xung quanh, tôi không dám lớn chuyện, chỉ lặng lẽ mở to mắt, cảnh giác không dám ngủ gật nữa.
Khó khăn lắm mới đến Quảng Thành. Trước tiên, tôi tìm một nhà trọ gần chợ đầu mối để nghỉ lại. Sau khi khóa chặt cửa phòng, tôi ngủ một giấc thật ngon.
Sáng hôm sau, tôi bắt đầu đi lấy hàng, so sánh giá cả theo lời chị họ dặn.
Tôi ở lại Quảng Thành ba ngày. Trong ba ngày ấy, gần như toàn bộ số tiền tôi mang theo đã tiêu hết để mua hàng. Sau khi gửi hàng về bằng xe vận chuyển, tôi mới háo hức trả phòng, mua vé tàu quay về.
Chuyến đi Quảng Thành lần này giúp tôi mở mang tầm mắt.
Không chỉ có rất nhiều mẫu mã đa dạng, giá nhập hàng ở đây cũng rẻ. Tôi không lấy quá nhiều thứ tạp nham, chỉ chọn quần áo nữ, phụ kiện, giày tất.
Ngoài ra, tôi cũng lấy thêm một ít túi xách để thử xem có bán không.
Khi về đến nhà, đã là sáu ngày sau.
Vừa về tới nơi, tôi vội vàng đến kho nhận hàng, rồi một chiếc xe ba bánh để chở toàn bộ hàng về.
Số hàng tôi mang về chất đầy một căn phòng nhỏ.
Nhờ đợt hàng này, vào dịp cuối năm, tôi kiếm một khoản lãi lớn.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng kiếm tiền đôi khi lại giống như nhặt tiền .
Đợt hàng lần này mang về bán sạch với tốc độ nhanh chóng ngay trước Tết.
Túi tiền của tôi cũng đầy lên trông thấy, cảm giác vừa phấn khởi, vừa thỏa mãn.
Người ta thường : “Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.”
Ngày Tết, tôi chọn một bộ đồ dạ đỏ rực, bộ này tôi đã để dành riêng, và tô thêm một chút son môi vừa mua ở Quảng Thành.
Đứng trước gương, tôi xoay một vòng, ngắm mình trong niềm vui.
Đột nhiên, tôi nhận ra trong gương xuất hiện thêm một người nữa.
Bạn thấy sao?