Nửa Đời Lênh Đênh – Chương 5

Cửa chính chùa đóng chặt, bên trong vọng ra từng tràng tụng kinh và tiếng gõ mõ đều đặn. 

 

Ta gõ cửa vài lần mới thấy một tiểu chạy ra, cậu ta thoạt chỉ mới năm sáu tuổi, vừa trắng vừa tròn, là độ tuổi đáng nhất. Nhìn thấy ta, tiểu quy củ chắp tay : "Nếu nữ thí chủ muốn dâng hương tạ lễ thì xin quay lại vào mùng một hoặc mười lăm."

 

Cậu ta rất đáng , ta không nhịn muốn xoa đầu sợ kiêng kỵ lại thôi. Sau đó ta lấy trong túi tiền hai hạt thông đường, là thứ mỗi ngày dùng để dỗ Bảo Châu đưa cho tiểu. Thấy ta mím môi do dự không muốn nhận, ta phải cưỡng chế nhét vào lòng bàn tay đối phương.

 

"Ta không dâng hương cũng không lễ tạ, phiền ngươi nhắn lại với trụ trì rằng có con ở nhà tới tìm."

 

Ta biết lừa gạt là không tốt, còn cách nào nữa đâu? Nếu không phải từng nghe đoạn nhàn thoại trên thuyền có lẽ ta đã không nghĩ ra biện pháp này rồi.

 

Trụ trì Pháp Tuệ trước khi xuất gia từng mang thân phận hoàng tử, đương kim bệ hạ còn phải gọi ông ta một tiếng tiểu hoàng thúc. Năm đó trong nước đại loạn, trụ trì nhận hoàng mệnh thân chinh đi bình định. Hoài Vương bắt trói toàn bộ người nhà uy hiếp ông ta phải lui binh. Vương phi sợ phu quân chùn tay bèn ôm theo con nhỏ tự tay thiêu rụi vương phủ. Đến khi Vương gia hạ thành trở về nhà chỉ còn lại hơn một trăm thi thể đã cháy đen hoàn toàn không thể nhận dạng.

 

Nghe đồn một nhũ mẫu đã ôm tiểu quận chúa chạy thoát thân thành công, không biết đã chạy tới nơi nào. Trụ trì tìm kiếm mấy năm không có kết quả, nản lòng thoái chí bèn xuất gia tăng tại chùa Kê Minh. Nếu vị quận chúa kia còn sống hẳn cũng đang ở độ tuổi mười lăm mười sáu.

 

Chú tiểu còn nhỏ hiển nhiên không biết chuyện cũ của trụ trì, vẫn ngoan ngoãn vào trong tìm người.

 

Đã đánh bạo đến nước này ta cũng không cảm thấy sợ hãi nữa. Về tội trạng giả danh quận chúa, nghe năm đó từng có rất nhiều người dẫn bé đến vương phủ nhận cha, mặc dù tất cả đều không đúng cũng không nghe đến chuyện có ai bị chém đầu. Hiện giờ vương gia đã là trụ trì, càng không thể vướng vào sát nghiệt.

 

Chốc lát sau có một vị hòa thượng đẫy đà bước ra, bụng hắn tròn căng, lỗ mũi vừa to vừa đỏ, hai má béo phị, nếu là người khác hẳn sẽ phải thấy dữ tợn, đặt trên người kẻ này chỉ có cảm giác vui vẻ thân thiện.

 

Đối phương lướt ta một lần từ đầu đến chân, tủm tỉm hỏi han: "Nữ thí chủ có gì để khẳng định chính là con trụ trì nhà ta?"

 

Đương nhiên ta không có gì để khẳng định.

 

"Đoán thôi, nếu những gì dân gian đồn đãi là sự thật thì mọi thứ của ta đều trùng khớp! Về phần có đúng hay không phải gặp mặt trụ trì mới biết , dù sao ông ấy sẽ biết đích xác ta có phải con mình thật không."

 

Chỉ cần gặp mặt trực tiếp là đạt mục đích rồi, giả cũng mà thật cũng xong.

 

Hòa thượng mập nghiêng đầu quai hàm phồng to của tiểu liền vươn tay ra. Chú tiểu hiển nhiên vẫn còn thật thà mở lòng bàn tay, ngón tay hòa thượng mập nhanh nhẹn bốc hạt thông đường còn lại nhét vào miệng mình rồi mới khoan thai rời đi.

 

Chú tiểu trợn tròn mắt, ta dáng vẻ tội nghiệp của cậu ta bèn bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai nhỏ xíu: "Ngươi tên gì?"

 

"Minh Kính." Cậu ta nhăn nhó như sắp khóc.

 

"Minh Kính à, ngươi nghe a tỷ khuyên đây, chờ sư phó ngươi ngủ ngươi cứ lén đi cào cửa phòng hắn. Hắn cướp đồ ăn thì ngươi quấy nhiễu mộng đẹp của hắn, nếu không nữa, trước khi ăn món gì ngươi cứ nhổ ít nước miếng lên xem hắn còn dám ăn nữa không. Lần này bỏ đi, chờ lần sau a tỷ đến sẽ mang thêm mấy viên kẹo cho ngươi ăn." Ta ngồi xổm dỗ dành tiểu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...