Nửa Đời Lênh Đênh – Chương 39

Mẹ cũng thừa nhận Bảo Châu không sai, bà chưa từng gặp nương nào thích như nàng, tính lại trầm ổn thấu đáo. Chờ nàng đến kinh thành, không biết sẽ có bao nhiêu lang quân tranh giành hỏi cưới.

 

Qua hai năm sau, nàng thật sự trở lại.

 

Nàng khoác áo choàng đỏ thẫm, đầu đội mũ lông chồn bạc, đi đứng phóng khoáng tự tại. Quả thật đúng như Bảo Châu , mỗi khi hai mắt nàng cong lên, đôi má bầu bĩnh, trắng đến chói mắt. Nếu không , ai có thể ra nàng đã hai mươi lăm tuổi?

 

Thế này mà trong nhà vẫn chê nàng đen, không biết ngày thường còn trắng đến mức nào?

 

Tình nàng cực kỳ ôn hòa, không kén cá chọn canh, chuyện rất thú vị, kiến thức rộng rãi, trò chuyện cùng nàng mấy ngày liền cũng không chán, mấu chốt là nàng nấu ăn cũng rất ngon.

 

Bảo Châu luôn thích kiểu tóc thắt bím một bên, dù gả đi rồi vẫn không thay đổi, hóa ra là học kiểu tóc này từ Bảo Ngân.

 

Nàng cũng như , mái tóc đen dày tết thành bím, lúc nàng xoay người bím tóc vung lên cực kỳ xinh đẹp.

 

Từ ngày nàng trở về, huynh trưởng luôn luôn về nhà sớm. Ngày thường cả nhà hay tập trung trong phòng mẹ trò chuyện, riêng huynh trưởng rất ít khi có mặt, hắn rất bận rộn, mỗi ngày có vô số bái thiếp đưa vào phủ, thời gian lâu còn ngủ luôn ở ngoại viện không về phòng. Thế từ lúc có Bảo Ngân, hắn trở về nhà liền không gặp khách nữa, người khác mời cũng không chịu ra ngoài.

 

Dường như huynh trưởng rất thích trêu chọc Bảo Ngân, nàng ngẩng đầu không phục đáp trả. Huynh trưởng nàng bật , trong đáy mắt tất cả đều là hình bóng nàng.

 

Tất cả mọi người trong nhà đều biết huynh trưởng muốn lấy nàng vợ, chỉ có mình nàng là không biết.

 

Có một lần Tuệ Nương thấy hai người đứng trên hành lang chuyện, một lần mất nửa ngày trời. Nàng ngẩng đầu , huynh trưởng cúi đầu nghe, thỉnh thoảng mới đáp một hai câu. Nàng vui vẻ thì , mất hứng liền nghiêng đầu trừng mắt, huynh trưởng vươn tay xoa đầu nàng, nàng lại lập tức vui trở lại, cặp mắt long lanh bừng sáng như sao.

 

Nhị lang cũng đứng xem cùng, Tuệ Nương thấy nhị lang đưa tay lau nước mắt.

 

Hắn hỏi, nàng xem bọn họ có xứng đôi không? Nỗi uất ức của huynh trưởng chỉ có muội ấy là hiểu rõ. Ngày đó nếu không có Bảo Ngân thì mẹ đã chết rồi, mẹ mà chết, chúng ta sao sống nổi? Thời điểm huynh trưởng khó khăn nhất, là Bảo Ngân chống đỡ chúng ta đi tiếp. Nàng từng một lần với huynh trưởng về khí khái kẻ sĩ, huynh trưởng cũng , nếu không gặp nàng, có lẽ huynh ấy đã chết rồi. Đối với chúng ta, từ ân nhân cứu mạng cũng không đủ để hình dung về nàng.

 

Sau đó huynh trưởng thật sự cưới nàng vợ, các nương nương tử trong kinh có ai mà không hâm mộ. Nhưng người ta không hâm mộ vì nàng gả cho quan thượng thư, mà là hâm mộ cách huynh trưởng đối đãi nàng.

 

Nàng tiến vào Ôn gia, nơi này vừa là nhà chồng vừa là nhà mẹ, nàng vừa nũng với cha mẹ vừa vừa giáo dục Bảo Châu không nhu nhược không chùn tay. Mặc dù nàng không quản chuyện nhà cửa, người trong nhà có ai là không dám kính trọng nàng?

 

Huynh trưởng càng xem nàng còn quan trọng hơn tính mạng, hắn chải tóc vẽ mày, ôm nàng hôn nàng không kiêng nể người ngoài, cặp mắt hoa đào kia rốt cuộc không còn chứa nổi ai khác nữa.

 

Bao nhiêu năm trôi qua, dáng vẻ nàng tươi vẫn như ngày mới gặp.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...