"Thử hỏi Trương đại nhân, lời ông có ai tin không? Ông chết có lẽ chẳng ai biết đến, vì không phải ai cũng đủ tư cách viết vào sách sử. Nhị huynh nhà dân nữ xuất thân Thám hoa lang, hiện giờ đang biên soạn sách sử ở Hàn Lâm Viện, dân nữ trộm nghĩ, chỉ cần hắn còn sống, lịch sử của đất nước này kiểu gì cũng phải qua tay hắn biên soạn. Ông muốn buộc huynh trưởng nhà ta thôi quan, ông hắn có dám viết ông vào sách không? Lại nếu ông can gián đập đầu không chết, chúng ta có nên cứu ông không? Cứu sống ông bệ hạ sẽ không thấm thía quyết tâm kiên định, không cứu thì lại cắn rứt lương tâm."
"Nói đến đây xin cho dân nữ nhiều lời thêm một ít. Dân nữ có muội phu là Vương gia, hắn là kẻ lắm miệng nên đã kể lại hết chuyện của Trương đại nhân và Ôn thượng thư cho ta nghe. Mỗi ngày ông đều tận tâm mắng hắn, thứ nhất hắn từng nam sủng sao có thể giữ chức thượng thư, hai là hắn hoặc quân loạn quốc."
"Chúng ta bàn chuyện thứ nhất trước, luật nào của Đại Khánh quy định từng nam sủng thì không thể ra quan? Ngày xưa hắn giành đủ Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, trong nhà gặp nạn, vì cứu cha mẹ huynh đệ không thể không ủy thân cho kẻ xấu, đây là hiếu, chứ chẳng lẽ lại coi trọng tiền tài địa vị của đối phương sao? Hắn dốc hết tâm huyết mấy năm chính là để đánh bại âm mưu của kẻ xấu, giữ cho Đại Khánh bình yên, đây là trung. Trương đại nhân, hay là ông cảm thấy hắn không nên sống sót, xong việc rồi nên chết luôn đi mới tính là trong sạch? Hắn có chỗ nào không trong sạch? Chẳng phải chỉ ngủ với một nữ nhân thôi sao? Ông có dám cam đoan những nữ nhân ông từng chung chăn gối chỉ ngủ với một mình ông không? Nếu ông biết nàng từng qua đêm với nam nhân khác, chẳng lẽ phải hổ thẹn đến mức đi tìm chết ư? Ông mà chuyện này thì ta sẽ hắn chết cho ông xem."
"Ông hắn mê hoặc quân vương, là đang ngầm khen dung mạo hắn xinh đẹp đúng không? Điểm này thật ra quá rõ ràng, bây giờ có khi hắn còn đẹp hơn trước đây đến tám chín phần! Trên đời có ai mà không thích ngắm người đẹp đâu chứ?"
"Dân nữ nghĩ có lẽ ông đang ghen tị vì hắn đẹp hơn ông, sau nữa là ghen tị bệ hạ đối xử với hắn tốt hơn ông. Trương đại nhân à, lòng ghen tị giữ trong lòng là đủ rồi, cần gì mỗi ngày phải bô bô ra ngoài?"
"Loạn quốc càng không thể đề cập, Đại Khánh miễn thuế đã hai năm, quốc khố sung túc, kho lương tràn trề, nghe quân lương cũng gia tăng đáng kể. Dân nữ muốn hỏi Trương đại nhân, trừ một mình ông ra, còn ai trên đời cảm thấy đất nước đang loạn?"
"Ngự Sử là ngôn quan, bệ hạ ban cho ông quyền lên tiếng, không phải để ông muốn gì thì , muốn ai thì ."
"Dân nữ không đọc qua nhiều sách vẫn hiểu vài đạo lý, đó là không hiểu nhân tâm thì thôi. Hắn cùng lắm chỉ tính là kẻ đồ đồ, nếu miệng hắn mà không quá kín kẽ, dân nữ sẽ cảm thấy hắn chính là tội nhân! Dân chúng có câu nước bọt cũng có thể dìm chết người. Miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ, không biết Trương đại nhân có hiểu đạo lý này không?"
"Không biết nhà Trương đại nhân ở đâu nhỉ? Trong nhà có bao nhiêu người? Chờ dân nữ rảnh rỗi sẽ đến thăm viếng quý phủ một phen, nghe quý phủ nghèo khó mỗi ngày chỉ ăn sáng bằng cháo trắng, phu nhân gầy gò ốm yếu, để ta biếu chút đồ ăn cho nhà ngài nhé. Chắc Trương đại nhân sẽ không trách dân nữ dài tay đâu. Dân nữ đúng là có tật xấu này đấy, chuyện nhà mình chưa quản lại thích quản chuyện nhà người. Ông đã quan tâm đến nhà dân nữ như , dân nữ tất nhiên không dám lơ là, phải quan tâm nhà Trương đại nhân mới là phải đạo. Trương đại nhân có gì muốn thì cứ đi, dân nữ rửa tai lắng nghe."
Vị phu nhân gầy gò ốm yếu nhà ông ta thật ra rất cao lớn vạm vỡ, con trai chơi bời lêu lổng sinh sự khắp nơi, ta đúng là rất muốn dài tay quan tâm đấy.
Miệng Trương đại nhân hết mở ra lại khép vào nửa ngày không nổi một chữ. Ông ta không biết dân quê đã cãi nhau thì cho dù có mệt đến buồn ngủ díp mắt vẫn có thể vừa nằm vừa tiếp tục cãi, đói bụng thì ăn no rồi cãi tiếp, đủ mười hai canh giờ không gián đoạn. Dạng người gì mà ta chưa từng cãi qua? Ai mà không biết cãi nhau chứ?
Ta hết nửa buổi xong chợt thấy thần thanh khí sảng lạ thường, cũng không còn cảm giác lạnh lẽo nữa.
Bạn thấy sao?