Nửa Đời Lênh Đênh – Chương 32

17

 

Trường Ninh điện chính là nơi Thánh nhân cùng các quan viên triều đình nghị sự. Bãi đất trống quả thực là trống không, trên dưới một trăm người đứng tập trung vẫn rất dư dả.

 

Bệ hạ ngồi yên ổn trên ghế mặc áo khoác lông đội mũ, còn có cung nhân bưng chậu than đứng gần. Nhưng hắn có nghĩ các vị đại nhân không thể có đãi ngộ như mình không? Còn ta thì sao? Ta cũng lạnh mà?

 

Chẳng bao lâu sau, những ai đến đều có mặt đông đủ, vài người đã lớn tuổi tóc hoa râm, vài người khác trẻ trung hơn, cũng có cả người mặt mũi xinh đẹp, ví dụ như Ôn Túc.

 

Đã hơn mười ngày rồi ta không gặp hắn, cũng là lần đầu tiên thấy hắn mặc quan phục màu đỏ tươi, lúc này mới chân chính hiểu ý nghĩa của câu thơ "Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị" là như thế nào.

 

Hắn cụp mắt trốn tránh ta gì? Người nên trốn chẳng lẽ không nên là ta sao? Đường đường Hộ bộ thượng thư mà lại sợ ta à.

 

Không biết hậu cung có bao nhiêu vị nương nương, ta thấy mọi người quỳ cũng quỳ xuống theo. Hoàng hậu thì ta nhận ra, bởi vì cả hậu cung chỉ có nàng mới đủ tư cách mặc màu chính hồng.

 

"Các vị đại nhân mau đứng lên, hôm nay tạm không bàn đến nghi lễ phép tắc, ta mời các nàng ấy đến cũng là để ghi nhớ một chút, sau này ăn cư xử nên biết cái gì gọi là đúng mực."

 

Hoàng đế vung tay, mọi người lần lượt đứng dậy. Ngoại trừ Hoàng đế và Hoàng hậu, không ai có tư cách ngồi.

 

"Vị này là đại nãi nãi nhà Ôn Túc, hoặc nếu nàng đồng ý, ngày sau cũng có thể chính là đại thiếu phu nhân chưởng quản Ôn gia. Dù là chức danh gì, tóm lại nhà là do nàng quản. Nàng nghe hai năm nay có vài người luôn lôi chuyện quá khứ của Ôn Túc ra vào, hôm nay muốn nghe xem người ta những gì. Mọi người đều biết giữa trẫm và Ôn Túc có vài ba chuyện không thể rõ ràng, trẫm luôn thiên vị hắn cho nên mới gật đầu đồng ý."

 

Hoàng đế xong, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ. Ta khẽ nhếch môi, người này đúng là ngoan độc, đến cả dưa của chính mình cũng ăn luôn. Ta nghĩ mình đoán hai ba chuyện khó rõ trong miệng hắn là chuyện gì rồi, vấn đề là từ đầu chí cuối ta không hề có cơ hội tiếng nào cả.

 

"Trương ái khanh, thường ngày ngươi tham tấu Ôn Túc thế nào, hôm nay cứ bước ra lại đi."

 

Bị Hoàng Thượng điểm danh, vị Trương đại nhân kia, cũng chính là quan ngự sử lập tức bước ra.

 

Ta Ôn Túc cúi đầu đứng yên như phỗng, chẳng lẽ việc ta tiến cung hôm nay không liên quan gì đến hắn thật sao?

 

Vị Trương ngự sử này tuổi không lớn, chỉ khoảng trên dưới bốn mươi, mặt trắng không râu, dáng dấp nghiêm túc, khóe mắt đuôi mày đều viết rõ mồn một mấy chữ cương trực công chính. Tay áo ông ta vung lên, đầu nâng thẳng tắp, bộ dạng cực kỳ bi phẫn.

 

"Trương đại nhân hãy khoan, chúng ta chuyện trước đã, trò tử gián không có tác dụng với ta đâu, ông chết cũng không có ý nghĩa gì. Dù sao bệ hạ đã giữa người và Ôn thượng thư có hai ba chuyện khó lòng rõ, ông có dập đầu can đến chết bệ hạ chắc chắn cũng sẽ không vì thế mà cho Ôn thượng thư thôi chức, chẳng lẽ ông muốn bệ hạ mang danh hôn quân sao? Dân nữ đi một đường từ Đông Hải về kinh thành, từng ngồi thuyền chuyện với ngư dân, gặp qua thợ mò ngọc trai, thủy thủ hoặc thương nhân, cũng từng ngồi xe ngựa gặp tiêu sư, chuyện với cặp mẹ con xa nhà thăm người thân. Dân nữ gặp qua đủ loại người, ông có biết bọn họ gì không? Họ bây giờ đã có minh quân trị vì, Đại Khánh chúng ta sẽ phồn vinh hưng thịnh như thời Trinh Quán."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...