15
"Đúng, a tỷ con gì cũng đúng, phải nghe lời a tỷ nhiều vào." Cha .
Những lời này đều là lời an ủi dối trá mà ta dùng để khích lệ chính mình trong những năm tháng một mình tha hương.
"Hiện giờ Bảo Châu của chúng ta không cần như nữa, đã có người thương muội ở bên cạnh rồi, hắn có thể bảo vệ muội chu toàn, trời tối đốt đèn, trời mưa che ô, trời lạnh khoác thêm áo. Bảo Châu ở bên cạnh hắn chỉ cần sống thật vui vẻ là , mặc dù mỗi ngày trôi qua không có gì đặc biệt, chỉ cần có hắn thì mỗi một ngày bình thường đều là ngày lành tháng tốt."
Nàng như nghe hiểu bèn quay đầu Vương gia, lại quay sang ta, hai má đỏ ửng cực kỳ xinh đẹp.
Ta xoa đỉnh đầu nàng, đã có người ở bên muội cả đời, nếu hắn muội, muội chỉ cần đáp lại là , đừng để ý quá nhiều.
Cơm nước xong ta cùng Bảo Châu đứng dưới mái hiên ngắm tuyết, ở Đông Hải không có tuyết rơi.
Cha uống hơi nhiều nên đã đi nghỉ, mẹ ở bên cạnh chăm sóc, sợ ông không thoải mái. Nhị tẩu bận rộn ra vào nhà bếp dặn dò người hầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, chờ lát nữa ta xuống gói hoành thánh.
Những người còn lại cùng chúng ta đứng ngắm tuyết, ta vươn tay tiếp một bông tuyết, Bảo Châu cũng bắt chước hứng một bông khác, tuyết tan thành nước trong lòng bàn tay, nàng liền xoay người chìa ra cho Vương gia xem.
Rốt cuộc nàng đã trưởng thành, còn có người ở bên cạnh chia sẻ buồn vui và khiến nàng hạnh phúc. Ánh mắt Vương gia nàng chất chứa niềm vui không gì che giấu nổi.
"Sau này mọi người đối xử tốt với Vương gia một chút đi!" Ta nhắc nhở.
"Hắn cưới muội muội bảo bối nhà chúng ta nên mọi người không quá vui thôi!" Tam huynh .
"Nhị huynh cưới khuê nữ bảo bối nhà người khác về, nhà nhạc phụ hắn cũng đối xử với hắn như thế à?"
"Còn thê thảm hơn thế này nhiều, bị chuốc rượu ba ngày không xuống nổi giường, nhị tẩu có đến năm vị ca ca." Tam ca cũng kín đáo .
Thôi rồi, xem như ta chưa gì đi!
"Sau này huynh lấy vợ phải chọn nhà nào có ít huynh đệ một chút, như thế mới bảo toàn tính mạng ." Ta với tam huynh.
"Muội muội có lý lắm, tại sao muội không dặn dò huynh trưởng?"
Ta liếc Ôn Túc ở cách đó không xa, hắn khoác áo choàng đen viền lông chồn bạc đứng dưới hiên tuyết, quả thật là hình ảnh phong hoa tuyết nguyệt.
"Tam huynh, huynh dung mạo hắn đi, hơn nữa hắn còn lợi như , ai có thể bắt nạt?" Nếu là ta đương nhiên cũng không nỡ để người ngoài bắt nạt hắn rồi.
"Bảo Ngân, cùng ta sang thư phòng đi, ta có chuyện muốn ."
Đây là lần đầu tiên hắn ăn nghiêm túc với ta, ta không biết hắn muốn chuyện gì vẫn nhắm mắt theo đuôi. Sống lưng hắn thẳng tắp, bả vai rộng lớn, đi đứng khoan thai tùy tiện lại vô cùng xinh đẹp, chỉ bóng dáng thôi cũng biết ngay đây là tiểu mỹ nhân.
Thư phòng ở ngay viện phía trước, đường đi không xa, khi chúng ta đến nơi thì tóc cũng trắng mất nửa đầu.
Cùng nhau đội tuyết cũng xem như cùng nhau bạc đầu.
Đến đây là đủ rồi! Ta sẽ tiếp tục đại nãi nãi của Ôn gia, Ôn Túc cũng chỉ có thể là huynh trưởng, còn lại đừng nhắc đến nữa!
Thư phòng rất lớn bày đủ loại sách vở giấy tờ, bên trong có một chiếc bàn gỗ lim và một chiếc ghế dựa. Trên bàn ngoại trừ giấy bút còn có rất nhiều bái thiếp, phỏng chừng bình thường chỉ mình hắn dùng thư phòng này.
Trong thư phòng có thư đồng hầu hạ, ta vừa vào cửa hắn liền nhanh nhẹn lui ra ngoài, địa long rất ấm, ta cởi áo choàng ôm trên tay, hắn cũng cởi áo choàng vắt lên giá tỏ vẻ sẽ ở đây lâu, ta bèn treo áo lên cùng hắn.
Bạn thấy sao?