Trời sắp tối rồi, không ngờ chưa gì đã đến giờ cơm.
Người Ôn gia ngồi quây quần trên một bàn, nhà này không có quy củ ăn không ngủ không , hoặc trước kia vốn có, trải qua một hồi sinh tử đã lược bỏ hết những quy củ khuôn sáo cũ kỹ.
Thức ăn trên bàn rất phong phú, có món ta từng ăn qua, có món chưa nếm thử bao giờ. Cha vui vẻ uống liền mấy chén rượu, gì có đạo lý các con không theo hầu? Cha và mẹ ngồi trên chủ vị, ta ngồi bên cạnh mẹ, Bảo Châu bên cạnh ta, tiếp đó là nhị tẩu. Tuy bàn là bàn tròn, cũng không có quy định rõ ai ngồi chỗ nào, ai ta và Bảo Châu là hai vị nãi nãi cao nhất nhà gì?
Chúng ta vừa ăn vừa chuyện, ta lại kể thêm một lần mình đã đi đâu gì trong hai năm qua.
"Ta cũng muốn đi xem biển rộng, chờ ta sinh con xong, a tỷ đưa ta đi theo nhé?" Bảo Châu không sợ chết đề nghị.
Ta khẽ liếc Vương gia một cái, không biết có phải ảo giác không, ta luôn cảm giác sắc mặt hắn càng ngày càng tối sầm lại.
Ta không dám nhiều lời bèn vươn đũa gắp thức ăn cho nàng.
"A tỷ, ta muốn ăn hoành thánh tỷ ." Nàng lại nũng.
"Bây giờ luôn sao? Để ta đi cho muội, muốn ăn hoành thánh nhân gì? Nhân chay hay nhân thịt? Có thêm hành không…"
"Vương gia này, hay là ngài dẫn Vương phi về ngay đi? Đại nãi nãi nhà ta vừa vào cửa nàng đã luôn miệng sai phái, trở về nhà mình muốn ăn gì thì mặc sức tự đi mà ."
Ngữ khí Ôn Túc rất nghiêm khắc, ta thấy Vương gia vui vẻ ra mặt, Bảo Châu thì mắt ngấn nước, hết Ôn Túc lại quay sang ta đầy tội nghiệp.
"Ta không ăn nữa, a tỷ đừng để huynh trưởng đuổi ta đi." Nói cứ như ngày thường ở Vương phủ bị ngược đãi ghê gớm lắm .
"Đừng khóc, chờ tiêu hết cơm tối, a tỷ lại cho muội ăn khuya không? Hiện giờ muội đang mang thai, đừng hở chút là khóc nhè, nếu sinh con ra mà nó cũng giống muội, cứ khóc suốt ngày sao muội có kiên nhẫn dỗ? Nếu muội và nó cùng nhau khóc, Vương gia nên dỗ muội hay dỗ đứa nhỏ bây giờ? Muội phải nhiều lên mới sinh ra đứa bé thích , sau này muội khóc nó có thể cùng Vương gia dỗ muội."
Nàng suy nghĩ một lát rồi nghiêng đầu lau sạch nước mắt, tiếp tục vui vẻ ăn cơm.
"Đúng là chỉ có mỗi a tỷ mới dỗ ngọt nó thôi." Mẹ xoa đầu Bảo Châu.
"Mẹ, đó là vì a tỷ rất có đạo lý! Nhớ ngày còn nhỏ a tỷ dỗ con ngủ, lúc ấy con vừa rời xa mọi người nên luôn sợ hãi khóc lóc. A tỷ mỗi khi muốn khóc hãy nhớ đến dáng vẻ người nhà với mình sẽ vô thức theo. Con theo lời a tỷ quả thật không còn sợ nữa, lại ngày càng thích . Con hỏi a tỷ tại sao lại như thế, a tỷ bởi vì người con nghĩ đến đều là người thương con, bọn họ là hy vọng con vui vẻ, nếu con cũng bọn họ thì cũng phải học cách nở nụ ."
Đó đã là chuyện từ rất lâu về trước, đến ta cũng quên mất. Khi đó ta vẫn chưa thuyền nương, vì sức lực lớn nên ra bến tàu chân bốc vác hàng hóa, buổi tối gia chủ thương cho phép ngủ lại. Bảo Châu còn nhỏ, lại sợ bóng tối nên hay khóc nhè, ta liền lấy những lời này dỗ nàng, không nghĩ đến giờ mà nàng vẫn nhớ rõ.
Bạn thấy sao?