Nửa Đời Lênh Đênh – Chương 23

Mấu chốt là đến giờ hắn vẫn là vị quan quyền cao chức trọng độc thân tuấn tú nhất cả nước, nhà ai có con cũng muốn nhận rể.

 

Người ta đồn có thể hắn có bệnh kín không tiện , hoặc là đoạn tụ, hoặc là không “lên” .

 

Ta rất muốn hỏi con nhà Tống các lão đâu rồi? Mấy tin đồn đoạn tụ với không “lên” là từ đâu mà có? Một vĩ nhân như mà ba mươi mốt tuổi rồi chưa lấy vợ, quả thật rất dễ khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.

 

Ta tất nhiên biết rõ về quá khứ của hắn, chẳng lẽ thật sự bị đả kích tâm lý nên không thể gần nữ nhân? Hay là thật sự không “lên” nữa? Mặc dù tất cả chỉ là suy đoán, cái nào cũng hợp lý mà!

 

Ôn gia thật sự rất dễ tìm, chính là tòa nhà thứ tư ở phía đông Hoàng thành, nghe hàng xóm nhà hắn lần lượt là Hoài Vương phủ và nhà Tống các lão, có thể thấy sự ưu ái và thiên vị mà Thánh thượng dành cho hắn lộ liễu đến mức ai cũng căm giận.

 

Trước cửa nhà không treo bảng hiệu phô trương, chỉ có hai chữ Ôn phủ đơn giản viết bằng thể chữ sấu kim, ta vừa liền biết ngay là bút tích của hắn. Đôi sư tử đá đứng chầu trước nhà kỳ uy mãnh khiến dáng vẻ thò đầu thò cổ của ta càng thêm quê mùa đáng khinh. Có lẽ thường ngày người đến Ôn phủ rất nhiều nên người gác cổng thấy ta vẫn nghiêm mặt không chút phản ứng.

 

Ta vừa không có bái thiếp vừa không có ai tháp tùng, hôm nay lại là Đông chí, Thượng thư đại nhân nghỉ ba ngày, có lẽ muốn vào nhà thật sự rất khó.

 

Người gác cổng ta chăm , sau đó móc từ trong ngực áo ra một tờ giấy, hết xuống giấy lại mặt ta. Ta còn chưa kịp mở miệng, hắn đã vùng một cái chạy mất, dọa ta giật cả mình.

 

"Đại nãi nãi về rồi, đại nãi nãi về rồi…"

 

Phỏng chừng hết nửa kinh thành đều nghe thấy Ôn gia có đại nãi nãi lợi đến mức nào! Chưa bàn đến chuyện về thăm nhà vào Đông chí, cái giọng này cũng đủ khiến lũ quạ già đang trốn trong góc một nửa kinh thành phải giật mình hoảng sợ.

 

Sau đó một đám gia đinh người hầu từ đâu lao ra, người cầm đầu mang dáng dấp như quản gia, bởi vì luyện nụ chuyên nghiệp trước sau như một với bất kỳ ai chính là phẩm chất cơ bản nhất mà một quản gia cần có. Miệng ông ta ngoác rộng đến mức khiến ta hơi sợ, hai năm nay ta không phạm tội cũng không chuyện sai trái, dễ sợ như với ta gì?

 

Bên trong phủ không xa hoa như ta tưởng tượng, nơi chốn đều giản lược không giản đơn. Hộ bộ thượng thư cai quản tiền bạc, phong cách trang nhã dè dặt này hình như không quá phù hợp với thân phận thì phải?

 

Ta bước qua tiền sảnh, xuyên qua hành lang gấp khúc, các viện tử trong kinh luôn xây rất vuông vắn, tiền viện là nơi công vụ, hậu viện mới có người ở.

 

Chưa kịp vào hậu viện thì đã có người chặn ta ngay trước Nguyệt môn.

 

Mấy năm không gặp, có người vẫn như lan chi ngọc thụ, khí chất càng tao nhã hơn xưa, có người mặt mày như đáy nồi, mặc dù đã cố gắng chải chuốt sạch sẽ vẫn không che đậy vẻ xấu xí.

 

Ta không ngờ người thứ nhất ra đón ta lại là hắn, có lẽ vừa rồi hắn đang ở trong phòng nên trên người chỉ mặc mỗi một lớp áo bào gấm trắng, hông đeo đai lưng bạch ngọc treo một khối ngọc bích, bên trên có kết như ý vừa đẹp mắt vừa tinh xảo.

 

Hắn nhíu mày, đôi mắt hoa đào khẽ híp lại, nốt ruồi dưới khóe miệng vẫn diễm lệ như xưa. Quả nhiên thời gian rất ưu ái người đẹp, hắn gần như không thay đổi chút nào.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...