Nửa Đời Lênh Đênh – Chương 2

Một ngày nọ ta nghe một tỷ muội bị bán lên Biện Kinh cùng đợt với mình bị chủ nhà đánh chết, lúc này mới rõ số mình may mắn đến mức nào, bán vào gia đình trong sạch, mỗi ngày sống đều là một ngày lên tiên.

 

Nhưng rồi biến cố ập tới quá nhanh. Năm ta mười bốn tuổi, không biết gia chủ phạm vào tội gì mà toàn bộ nhà cửa bị tịch biên, nam nữ trên mười lăm tuổi đều bị tống vào tử lao, chỉ có đại tiểu thư đã gả ra ngoài là may mắn thoát .

 

Đêm trước ngày bị xét nhà, phu nhân trả lại toàn bộ khế ước bán thân rồi cho mỗi người mười lượng bạc, thả cho gia đinh tì nữ trong nhà một con đường sống. Gia chủ Ôn gia là quan viên mới nổi nên toàn bộ người hầu đều là mua mới, chỉ trong một đêm ai nấy giải tán sạch sẽ.

 

Ta ôm số tiền tiết kiệm mấy năm nay chuẩn bị quay về thôn cũ, thấy nhị tiểu thư ngây ngô không biết gì, rốt cuộc vẫn mềm lòng ở lại.

 

Nhà họ Ôn đã bị tịch biên, ta và nhị tiểu thư không còn nơi ở, nàng cũng không thể giữ cái tên Quỳnh Nương như cũ nữa, nên ta đặt cho nàng một cái tên mới, là Bảo Châu. Từ hôm nay nàng là muội muội của ta, tên ta là Bảo Ngân, Trần Bảo Ngân.

 

Người Ôn gia bị giam trong tử lao, nếu ta tiêu phí hết số tiền mình có không chừng có thể gặp mặt bọn họ một lần, ta và Bảo Châu phải sống sót, muốn sống thì phải ăn cơm, phải có chỗ ở.

 

Sức ta rất khỏe, cũng không sợ khổ cực, vài năm sống bên ngoài cũng biết chút việc tính toán sổ sách. Thế là ta một chiếc thuyền nhỏ bắt đầu bán rượu trên sông Biện Hà, bán rượu tất nhiên phải kèm theo đồ nhắm, mùa hè ta bán chút tôm cua ngâm rượu, mùa đông nấu vài món ăn ấm dạ dày.

 

Qua năm thứ nhất, trừ đi chi phí thuyền, ta lời ba mươi bảy lượng bạc.

 

Ôn gia bị xử quyết quá nhanh cứ như phải lập tức hành hình, suốt một năm này lại không có thêm tĩnh gì nữa.

 

Ta ôm theo áo ấm, rượu và thức ăn cùng Bảo Châu vào ngục thăm cha mẹ, các ca ca và di nương. Nàng vui vẻ mặc quần áo ấm ta chuẩn bị, kéo tay ta không ngừng lắc lư.

 

Ngục giam đã không còn canh gác nghiêm ngặt như một năm về trước, ta đưa ra hai lượng bạc, cai ngục cho ta và Bảo Châu đi vào.

 

Bên trong vừa tối tăm vừa hôi hám, Bảo Châu nhát gan nắm chặt tay ta, đôi mắt hoảng hốt như con thỏ con lạc đường. Ta vỗ vỗ tay nàng đừng sợ, có a tỷ ở đây! Nàng nghe mỉm , bên khóe môi hiện lên hai cái lúm nhỏ xinh.

 

Người nhà họ Ôn đúng là bị nhốt chung một chỗ, ta đã nhận không ra dáng vẻ của lão gia phu nhân và di nương nữa, bọn họ gầy đến thoát tướng. Ba lang quân còn lại hai người, không thấy đại lang quân đâu cả. Mỗi năm ta cũng chỉ gặp họ khoảng ba bốn lần, tuổi tác cách nhau khoảng một hai tuổi, hiện giờ gặp mặt đã không phân biệt ai với ai.

 

Không biết người còn lại đã chạy đi đâu rồi, ít nhất những người còn lại trông vẫn còn ra hình người.

 

Cai ngục mở cửa cho chúng ta trò chuyện nửa canh giờ.

 

Trong góc tường trải một lớp rơm rạ, có lẽ là nơi bọn họ ngủ mỗi ngày.

 

Bảo Châu gặp mặt cha mẹ mình luôn mong nhớ mà nhất thời không nhận ra, Ôn gia thì vẫn nhận ra nàng. Thấy nàng trốn biệt sau lưng ta không dám ló mặt, mất nửa ngày lão gia mới gọi một tiếng Quỳnh Nương.

 

May mắn là nàng vẫn còn nhớ rõ mình tên Quỳnh Nương, cha mình một lúc lâu mới quen mặt, nàng lập tức gọi một tiếng, hai hàng lệ chảy dài trên đôi má trắng trẻo nhào vào lòng cha mình.

 

Người một nhà hết ngắm nàng lại khóc.

 

Ôn lão gia không biết ta, trong nhà có đến mười mấy nha hoàn, mỗi ngày ông đi sớm về trễ, sao đủ sức lực nhớ mặt hết toàn bộ kẻ hầu người hạ?

 

Phu nhân chỉ mới qua tuổi bốn mươi tóc bạc trắng đầu, như bà lão sắp sáu mươi, ít nhất bà vẫn biết mặt ta.

 

"Ngươi là nha đầu Bảo Ngân?" Ánh mắt bà đã vẩn đục, chuyện thôi cũng tốn rất nhiều sức lực.

 

"Mẹ, nàng là a tỷ của con đấy." Bảo Châu kéo tay ta đáp.

 

"Lão gia phu nhân thứ tội, nô tỳ không dám giữ tên cũ của tiểu thư, sợ quan gia tìm đến nên đành cho tiểu thư theo họ mình, đổi tên nàng thành Bảo Châu."

 

"Bảo Ngân có tội gì? Ôn gia ta bị khép tội chỉ để lại mỗi mình nàng, chuyện xảy ra quá đột ngột ta còn chưa biết phải gửi gắm nàng ở đâu. Nếu không có ngươi giúp đỡ, sao nàng còn sống mà đứng ở chỗ này? Lão phu tạ ơn ngươi còn không kịp. Ai mà ngờ Ôn gia bị giam giữ một năm trời, đến con ruột cũng không thấy mặt, cuối cùng người đến thăm chúng ta lại là một nha hoàn? Ngày trước phu nhân đã giao ra khế ước bán thân, ngươi đã không còn là nha hoàn trong phủ chúng ta nữa, a tỷ của Bảo Châu có gì mà không ? Nếu Ôn phủ còn có ngày thấy ánh mặt trời, Bảo Ngân chính là tiểu thư trong quý phủ nhà ta."

 

Ta thần thái của lão gia vẫn sáng láng, khí khái kiên định, có lẽ vẫn còn đường xoay chuyển nên trong lòng cũng vui thay cho Bảo Châu. Ta không muốn tiểu thư khuê các gì, chỉ muốn quay về thôn thăm cha mẹ em trai em , tiếp tục thuyền nương trên sông Biện Hà đã tốt lắm rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...