Nửa Đời Lênh Đênh – Chương 11

Ta hâm nóng chút cháo còn lại trong nồi, cá sẵn có hấp lên cũng nhanh, lại lấy thêm nửa đĩa tôm ngâm rượu, cắt ít thịt khô xào lên là xong.

 

Hắn không kén ăn, mỗi món không quá nhiều đều hắn ăn sạch sẽ, lúc ta rửa bát hắn còn đứng bên bệ bếp . Vóc dáng hắn rất cao, ngọn đèn hắt lên tường chiếu ra một cái bóng thật dài.

 

"Ta định kiếm thêm việc khác để , chờ lão gia phu nhân thả, nếu vẫn không thể phục chức thì phải tìm một viện tử rộng rãi hơn, hai vị lang quân phải đi học đương nhiên sẽ tiếp tục học tập. Việc buôn bán trên thuyền tuy rất tốt thu nhập vẫn quá ít ỏi, đến lúc đó chỉ sợ không duy trì sinh hoạt, những chuyện còn lại ta càng chưa dám suy nghĩ tới."

 

Ta ra suy nghĩ của mình, hắn cúi đầu cụp mắt, hàng lông mi kéo thành một bóng râm.

 

"Ngươi không nghĩ đến ta à?" Đột nhiên hắn hỏi.

 

"Tất nhiên là có nghĩ tới, ta không biết ngài đang chuyện gì, chắc chắn phải có liên quan đến trưởng công chúa. Chuyện trong hoàng thất vốn nhiều bí mật, có ai dám rõ ràng? Chỉ cần ngài bình yên thoát thân đã là tốt lắm rồi."

 

Ta không dám nghĩ sâu xa hơn.

 

Hắn cong môi như muốn nở nụ , lại không phải .

 

"Ngươi muốn việc gì?"

 

"Năm nay buôn bán khấm khá, ngoại trừ ba mươi lượng bạc gửi về cho cha mẹ và chi phí mua sắm quần áo thức ăn thăm ngục hôm nay, trong người ta còn sáu mươi lượng bạc và năm mươi bảy đồng tiền, chút tiền này cửa hàng ở nơi hẻo lánh nhất Biện Kinh cũng không đủ."

 

"Ta vẫn chưa nghĩ ra mình có thể gì, đã nhiều ngày rồi không mở thuyền buôn bán, trước mắt phải đi xung quanh xem xét thử có việc nào khác tốt hơn không."

 

Tiền bạc là thứ tốt, dùng bạc kiếm bạc đương nhiên là không khó, kiếm bạc từ người ngoài không phải chuyện cứ liều là .

 

"Chuyện tiền bạc để ta suy nghĩ."

 

"Xin đừng, nếu ngài có bạc thì đã sớm cầm đến rồi, sao còn đợi đến tận hôm nay? Ngài cứ yên tâm bảo vệ mình cho tốt, để ta tự suy nghĩ, trước sau gì cũng có cách thôi."

 

Hắn như không ta, ta khó hiểu nghiêng đầu lại. Đột nhiên hắn vươn ngón tay chọc trán ta một cái, suýt nữa thì chọc cho ta ngã ngửa ra sau.

 

Ta ôm trán tức giận trừng mắt, thế mà hắn còn bật , môi hồng răng trắng đẹp đến kinh thiên địa. 

 

Ta đi tìm Hương Tú hỏi mượn một trăm lượng bạc, cũng là toàn bộ tài sản mà nàng có, hứa hẹn nửa năm sau sẽ trả nàng một trăm ba mươi lượng.

 

Thời còn bán cá ta có quen biết một đại thúc lái thuyền, nương tử của ông ta cũng thuyền nương, nhà bọn họ chuyên dong thuyền ra Đông hải thu mua ngọc trai rồi vận chuyển về kinh thành bán lại, nghe mỗi chuyến luôn là một vốn bốn lời. Ta liền biếu đại thúc hai lượng bạc, mời ăn bữa cơm để xin ông ta cho mình đi cùng, sau đó gửi gắm Bảo Châu cho Hà nương tử, cầm một trăm lượng bạc giả dạng tiểu nương tử đi tìm thân thích nương tựa, theo thuyền lớn ra Đông Hải.

 

Thuyền chở theo rất nhiều hành khách trả tiền quá giang, có đủ già trẻ nam nữ, ta hoàn toàn chìm nghỉm vào đám đông đó.

 

Chuyến này đi mất hơn hai tháng, đến khi ta trở lại đã là đầu tháng tám, mùa nóng nực nhất vừa trôi qua. Bảo Châu đã cao lên rất nhiều, còn ta bị gió biển thổi cho đen thui.

 

Sau một chuyến đi đi về về, ngoại trừ phần trả cho Hương Tú, ta kiếm hơn sáu trăm lượng bạc. Thuyền rời bến luôn dựa vào vận may, nếu ông trời không chiều lòng người thì bị lật thuyền mất mạng cũng rất có khả năng, đây vốn không phải kế lâu dài.

 

Ta một cửa hàng trên phố đông, hậu viện có ba gian phòng dư dả cho ta cùng Bảo Châu ở. Con phố này có nhiều quán bán trà, điểm tâm sáng và thức ăn khuya, mở tiệm hoành thánh ở đây là rất thỏa đáng. Tiệm này trước đây cũng bán thức ăn, chỉ cần lau dọn sạch sẽ vết dầu mỡ trên mặt sàn và bệ bếp là có thể sử dụng ngay.

 

Mỗi ngày Bảo Châu phải đi học đường, tan học về nhà mới phụ giúp ta một ít. Một mình ta thu dọn mất bảy tám ngày, quét vôi trắng lên toàn bộ mặt tường, mành vải ngoài cửa chính đổi thành rèm trúc, lại đặt thêm mấy chậu hoa cúc lên bệ cửa sổ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...