Nửa Đời Lênh Đênh – Chương 10

"Sao thế? Sợ à?" Hắn xong liền kéo cả cổ áo xuống, tấm áo trắng dừng lại ngay trên eo, da thịt toàn thân không có một chỗ nào là lành lặn.

 

Ta trợn tròn mắt đủ loại thương tích trên thân hình hắn mà vừa kinh sợ vừa đau đớn, ngày ấy ta còn quá trẻ, vẫn chưa rõ tại sao mình lại đau nhiều như thế .

 

"Biết mỗi ngày ta phải những gì không? Biết cái gì gọi là nam sủng không? Mỗi ngày ta đều bị chuốc thuốc quỳ sấp dưới thân nữ nhân kia cầu hoan, dù nàng ta có gì cũng không cảm thấy đau đớn. Ha! Làm Trạng Nguyên thì thế nào? Tài tử thì đã sao? Ta sớm không còn chút khí khái, chỉ còn lại tấm thân đến chính mình cũng ghét bỏ. Nếu không phải, nếu không phải…"

 

Có lẽ hắn thật sự say rồi nên mới để ý chuyện ngày hôm đó bị ta và Bảo Châu bắt gặp. Người ngoài không , Bảo Châu là người nhà chí thân, hắn lại là huynh trưởng như lan chi ngọc thụ trong mắt muội muội, mà lại để nàng trông thấy dáng vẻ chật vật này của mình, sau này sao dám đối mặt?

 

Ta lục tung cả nhà tìm thuốc trị thương, lại đi nấu một bồn nước ấm.

 

Vết thương trên người hắn có cái do bị véo, bị cắn, bị roi quất, vài loại khác không thể nhận ra nguyên nhân. Ta mà hết hồn, không dám mạnh tay sợ đau hắn, chỉ có thể cắn môi cẩn thận xử lý từng vết một.

 

Hắn cũng không gầy yếu như vẻ bề ngoài, cơ bắp rõ ràng đẹp mắt, có thể vì rất đau nên toàn bộ cơ trên người đều căng chặt.

 

Ta dần dần bình tĩnh lại, bèn kể chuyện vào thăm ngục ngày hôm nay cho hắn nghe.

 

"Đại lang quân phải chuyện lớn để bảo vệ tính mạng cả nhà, những chuyện khác đã có ta lo liệu, đương nhiên sẽ cố gắng chăm sóc bọn họ thật tốt. Chuyện đơn giản nhất trên đời này chính là chết, chỉ cần một sợi dây thừng hoặc một thanh đao, thậm chí cắn lưỡi tự sát cũng xong, tiếp tục sống mới cần nhiều dũng khí. Lang quân ơi, thoải mái chính trực hay khẳng khái cẩn trọng là khí phách, mà bị phong sương xé nát, dưới áp lực nặng nề vẫn quyết tâm chọn lựa cũng là khí phách. Nếu ngài đã lựa chọn thì cần gì phải tự tổn thương chính mình? Những người mến ngài chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ rơi ngài đâu."

 

Có lẽ đây là chỗ lợi của việc đọc sách nhỉ? Đến ta mà cũng có thể mấy câu vừa thấm thía vừa hợp thời đến thế này.

 

Hắn nhắm mắt ngả người lên ghế thoạt như đã ngủ, vết thương ở bụng nặng hơn những chỗ khác, vòng eo hắn cũng rất gầy. Không biết vì sao đột nhiên ta nhớ đến lời mẹ ruột, bà rằng nam nhân phải khỏe mạnh rắn chắc một chút mới tốt, thắt lưng quá gầy đến vợ mình còn bế không xong thì sao dám nhắc đến chuyện gánh vác gia đình hay nối dõi tông đường ?

 

Hiện giờ nghĩ lại ta chỉ thấy buồn , mặc dù thắt lưng hắn rất gầy không ai dám hắn yếu ớt.

 

"Bôi thuốc xong chưa? Thực ra không cần thiết, qua mấy ngày nữa lại rách da, lãng phí thuốc của ngươi thôi!"

 

Hắn ngồi thẳng dậy để ta giúp mặc lại áo.

 

"Dù thế nào đi nữa, ngài vẫn phải tự bảo vệ bản thân cho tốt."

 

"Ta tự bảo vệ kiểu gì? Như hiện giờ đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, nếu còn bắt ta niềm nở như chó vẫy đuôi mừng chủ giống bọn người kia thì thà ta chết cho xong." Hắn nổi giận.

 

Ta nhất thời không biết nên gì. Đúng , có những chuyện thì dễ, mới khó, lúc trước không biết hắn đã tự thuyết phục mình những gì để chịu hạ mình nam sủng cho trưởng công chúa, lại cách nào cắn răng chịu đựng đến tận bây giờ? Hắn nguyện chịu đựng đau đớn thể xác cũng muốn giữ lại một chút tự tôn cuối cùng.

 

"Ta đói rồi, ngươi chút gì cho ta ăn đi!"

 

"Trở về muộn cũng không sao à?"

 

"Hôm nay nàng ta cho phép ta về thăm nhà, ta gì còn nhà mà về? Chỉ có mỗi nơi này để đi."

 

Hôm nay vào thăm ngục, ngày mai cũng không mở thuyền nên trong nhà không có sẵn thức ăn, chỉ có hai con cá vược thả trong chậu nước. Ta vớt lên một con sạch mang đi hấp, hắn lấy chiếc băng ghế nhỏ thường ngày Bảo Châu dùng nhóm lửa ngồi bên cửa bếp ta nấu ăn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...