Nửa Đời Lênh Đênh – Chương 1

1

 

Nhà ta rất nghèo, trong nhà chỉ có ba mẫu ruộng cạn, cha ta chăm sóc ba mẫu ruộng kia như hầu hạ tổ tông dù cố gắng thế nào thì số lương thực sản xuất hàng năm cũng không đủ cho một nhà mười người ăn no bụng.

 

Tổ phụ tổ mẫu tuổi cao, ba người thúc thúc đã thành niên vẫn chơi bời lêu lổng, mỗi ngày lê từ thôn đông sang thôn tây vắt chân phét, là một đám lười biếng danh xứng với thực. Tiểu bằng tuổi với ta, cũng là miếng thịt trong lòng tổ mẫu.

 

Năm ấy tuyết rất lớn, trong nhà đã hết sạch lương thực mấy ngày nay. Mắt thấy cả nhà sắp chết đói, cha ta quyết đình vào thành công, đúng lúc đó có một tên buôn người vào thôn cho ta bốn lượng bạc, thế là ta tự bán mình đi.

 

Ngày ta rời nhà mẹ ta khóc đến ngất xỉu, cuối cùng đưa cho ta món đồ cưới duy nhất của mình là một chiếc hoa lụa. Ta giao hai lượng bạc cho người nhà, hai lượng còn lại lặng lẽ dúi cho mẹ, dặn bà dù có thế nào cũng phải cố gắng nuôi sống em trai em nên người.

 

Ngày hôm đó tuyết rơi dày đặc, cha ta vào thành công còn chưa về, mẹ ta dẫn theo em trai em đứng dưới trời tuyết tiễn chân ta. Ngoài trời lạnh như , đến một tấm áo dày mà mẹ ta còn không có.

 

Chiếc xe kéo ta đi càng lúc càng xa, gió tuyết ào ạt che khuất toàn bộ tầm .

 

Có tổng cộng mười hai tiểu nương mua cùng lần với ta, đều là người cùng thôn hoặc ở thôn lân cận, tuổi tác không chênh lệch quá lớn. Dù chúng ta bị bọn buôn người mua đi ít nhất mỗi ngày vẫn ăn no bụng. Những gia đình đủ nhẫn tâm bán con đi hiển nhiên ngày thường ở nhà cũng không đối xử với chúng tốt đẹp gì cho cam.

 

Mọi người ríu rít trò chuyện, ta chỉ im lặng lắng nghe, nghĩ thầm không biết mình sẽ bị bán đi đến đâu.

 

Con đường không dễ đi, một chuyến này đi mất hơn một tháng, lúc đến Biện Kinh thì mùa xuân cũng vừa tới.

 

Gã buôn người nhốt chúng ta trong một viện tử, ngày đầu tiên hắn dẫn năm người dung mạo xinh đẹp nhất ra ngoài, qua mấy ngày sau lại dẫn nốt mấy người còn lại đi.

 

Ta bị bán cho Ôn gia ở thành tây, bước vào sân sau nhà bọn họ, nghe gia chủ là quan viên thất phẩm. Ta phân vào viện của nhị tiểu thư nha hoàn sai vặt, công việc ngày thường là quét sân và chút chuyện vặt vãnh trong nhà.

 

Ôn gia không nhiều người lắm, ngoại trừ phu nhân thì chỉ có một di nương, trước kia cũng là nha hoàn hồi môn của phu nhân. Ba vị lang quân do phu nhân sinh, nghe đều đưa đến thư viện cực kỳ nổi danh ở Sơn Tây học tập, một năm chỉ quay về khoảng một hai lần.

 

Dung mạo ba vị lang quân rất tuấn tú, người đẹp nhất trong số đó là đại lang quân, có thể là đẹp như tiên trên trời.

 

Đại tiểu thư cũng do phu nhân sinh hạ, năm nay mười ba tuổi, bề ngoài văn nhã đoan trang tính không tốt lắm. Nhị tiểu thư do di nương sinh, chỉ mới bảy tuổi, khuôn mặt nàng bầu bĩnh trắng trẻo như búp bê, rất thích , tuổi nhỏ nhất nhà lại còn hơi ngốc nghếch nên tất cả mọi người cưng chiều.

 

Ôn gia không hà khắc với người , ta đến đây một năm đã béo lên rất nhiều. Hằng tháng phu nhân phát cho mỗi người hai trăm đồng tiêu vặt, ngày lễ ngày tết còn có tiền thưởng, ta lặng lẽ giấu kỹ số tiền này đi, chờ sau này có cơ hội gửi về quê nhà.

 

Với ta mà , những ngày tháng sống ở đây đều là ngày lành tháng tốt, người hầu kẻ hạ thì có sá gì? Những lúc nhàn rỗi ta học se chỉ thêu thùa may vá rồi trò chuyện trên trời dưới đất với các chị em khác.

 

Đại tiểu thư giỏi thi thư nên nha hoàn hầu hạ bên cạnh nàng cũng biết chút chữ nghĩa, tính lại thoải mái không keo kiệt, chỉ cần có thời gian sẽ dạy chúng ta thêm vài con chữ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...