Quay lại chương 1 :
Từ nhỏ tôi đã có giác quan thứ sáu nhạy bén.
Cảm giác bất an mãnh liệt ập đến, tôi không màng giáo vẫn còn trong phòng, lập tức đóng sầm cửa ký túc.
Cô ta sắp đến rồi!
Cô giáo thấy hành của tôi, tưởng chúng tôi định nhốt lại, liền tròn mắt cảnh giác: “Các em định gì?”
“Cô ơi, lát nữa dù thế nào, tuyệt đối đừng mở cửa!”
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng “cộc, cộc, cộc”, không mạnh không nhẹ, không vội không chậm.
Cô giáo quay lại mắng chúng tôi: “Đều tại các em giữa đêm ồn ào, ảnh hưởng giấc ngủ của các phòng khác!”
Cô tưởng bên ngoài là sinh viên khác tò mò chạy đến vì ồn ào.
Tôi nhanh tay giữ lấy tay khi định mở cửa: “Cô, hỏi thử xem ngoài đó là ai!”
Cô giáo theo phản xạ hỏi vọng ra: “Ai ngoài đó?”
Ngoài cửa vang lên giọng u ám: “Mở cửa đi, tôi là cùng phòng của các em – Liễu Khiết!”
Mặt giáo lập tức tái mét.
“Các em còn dám thông đồng với người khác để bày trò à? Tôi phải xem là sinh viên phòng nào, dám chạy lung tung sau giờ kiểm tra!”
Nói xong, lập tức kéo cửa mở ra.
8
Chúng tôi không thể ngăn giáo đang giận dữ.
Cô ấy kéo mạnh cửa ra, bên ngoài trống không, cả hành lang chẳng có một bóng người, chỉ có sự trống trải, ánh đèn vàng mờ ảo.
Bất chợt, một cơn gió thổi qua “phạch” một tiếng, vòng tay gỗ đào trên cổ tay Chu Hiểu Vũ rơi xuống.
Cô giáo đi ra ngoài hành lang xem xét một vòng, không phát hiện điều gì bất thường, rồi quay lại phòng trút giận lên chúng tôi.
Vừa bước vào, đối diện ánh mắt của Chu Hiểu Vũ.
“Tôi hỏi, vừa rồi là ai gõ cửa, có phải là sinh viên phòng bên không…”
Giọng của đột ngột im bặt.
Cuối cùng, đã nhận ra có điều gì không ổn.
“Chu Hiểu Vũ? Chu Hiểu Vũ, em sao thế?”
Lúc này Chu Hiểu Vũ vẫn là khuôn mặt quen thuộc, lại khiến người ta rợn tóc gáy. Đôi mắt ấy như ngâm trong độc dược, cái sắc lạnh người khác nghẹt thở.
Cô giáo sững sờ, chưa bao giờ gặp sinh viên nào có ánh mắt như , ánh mắt như muốn người.
Trong lúc giáo còn đứng ngây ra, Chu Hiểu Vũ bất ngờ xoay người, lao thẳng về phía ban công.
Không xong rồi! “Cô ấy định nhảy lầu!”
Tôi hét to, lao theo về phía ban công, vẫn chậm một bước.
Chu Hiểu Vũ không hề do dự, phóng người qua lan can, cả cơ thể rơi xuống.
Tôi chỉ kịp nắm lấy một cánh tay của ấy.
Chu Hiểu Vũ không nặng, thuộc dạng nhỏ nhắn so với các khác, sức nặng của một người sống vẫn khiến tôi cảm thấy hai cánh tay như sắp gãy.
Ngô Tú Văn sợ đến chết lặng.
Cô giáo cuối cùng cũng hoàn hồn, vội vàng nắm lấy cánh tay còn lại của Chu Hiểu Vũ, giúp tôi giảm bớt sức nặng.
Trán giáo nổi gân xanh miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Chu Hiểu Vũ, có chuyện gì thì với , sẽ giúp em, em đừng chuyện dại dột!”
“Chuyện hôm nay là lỗi của , không tôn trọng các em, xin lỗi em.”
“Hiểu Vũ à, em muốn gì thì với , chúng ta chuyện trên này không?”
Cô giáo vừa vừa cố gắng trấn an, Chu Hiểu Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên, giáo còn tưởng ấy tỉnh táo lại, nở nụ nhẹ, rồi lập tức chết lặng.
Lúc này, nét mặt của Chu Hiểu Vũ cực kỳ quái dị.
Đôi mắt ấy đã bị tròng đen phủ kín, không còn thấy chút lòng trắng nào. Cô ấy bắt đầu đạp mạnh xuống không khí, như thể muốn tự rơi xuống, hoặc… kéo luôn chúng tôi xuống cùng.
“Bạn tốt… cùng nhau đi, ha ha ha… cùng nhau đi.”
Giọng ấy sắc nhọn, vang lên ghê rợn.
Cô giáo hoảng loạn suýt buông tay.
May mắn là ấy quá lo cứu người, bất chấp Chu Hiểu Vũ giãy giụa thế nào, vẫn không buông tay.
Đúng lúc này, Ngô Tú Văn cuối cùng cũng phản ứng lại, bưng chậu nước chu sa còn sót lại, chạy tới, hô lên: “Hiểu Vũ, nhắm mắt lại!” rồi đổ cả chậu nước lên đầu ấy.
Chu Hiểu Vũ hét lên một tiếng thê thảm, sau đó ngất lịm.
Tôi và giáo cùng nhau kéo ấy lên.
Tôi ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, còn giáo thì không ngừng lay người gọi Chu Hiểu Vũ, ấy không đậy.
Cô giáo run run đặt tay lên dưới mũi Chu Hiểu Vũ, cảm nhận hơi thở yếu ớt, rồi bật khóc nức nở.
Bạn thấy sao?