9
Tôi hỏi Sở Tham sao giờ này vẫn chưa ngủ.
Anh mặc bộ vest trắng, cúi đầu cẩn thận cắt bò bít tết cho tôi, đáp: “Tổng tài vẫn chưa về.”
Với vai trò là quản gia, phải túc trực 24/7. Vì Cố Thanh Chu chưa rằng tối nay sẽ không về, nên phải chờ để phòng ngừa bất trắc.
“Muốn thử một miếng không?”
Sở Tham liếc tay trái tôi đang cầm gà rán và bát mì cay trước mặt, rồi lắc đầu.
Tôi nghiêng người đến gần , in một nụ hôn lên môi : “Ý tôi là cái này.”
Sở Tham sững người, đôi mắt phượng hiếm khi mở to, tôi đầy bối rối.
Tôi nghiêng đầu : “Giờ chúng ta đang nhau, hôn một cái không phạm pháp.”
“Quay lại thực tại đi.”
Nhìn khuôn mặt Sở Tham càng ngày càng đỏ, tôi định hôn thêm một lần nữa, bất ngờ bị nắm cổ tay giữ lại.
“Tôi nghe thấy tiếng xe rồi… để sau.”
Khuôn mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi tôi, rồi chỉnh lại mấy sợi tóc con đang dựng lên trên đầu tôi.
Khi Cố Thanh Chu bước vào, không nhận ra khóe môi hơi đỏ của Sở Tham và biểu cảm lạ lùng của tôi. Thay vào đó, ánh mắt dán chặt vào bát mì cay và gà rán trên bàn, cổ họng nuốt khan.
“Hai người tự nấu ăn riêng à?”
Anh trông như đã nhịn đói ba ngày, ánh mắt bát mì cay cứ như đang tỏa sáng.
Sở Tham hiển nhiên chưa từng thấy tổng tài trong trạng thái này, im lặng một lát rồi giữ đúng phong thái chuyên nghiệp: “Tôi sẽ đặt thêm phần cho ngài.”
“Không cần, phiền lắm.”
Nói rồi, tiện tay lấy luôn bát mì cay còn chưa kịp mở của tôi, sau đó chuyển khoản cho tôi 100.000 tệ.
Tôi: “Ngài cứ tự nhiên.”
10
Trong lúc ăn, Cố Thanh Chu đột nhiên nhớ ra điều gì, nghiêng đầu hỏi: “A Tham, cậu đã từng theo đuổi nào chưa?”
Sở Tham lắc đầu, rồi khựng lại: “Tôi chưa, từng theo đuổi.”
Cố Thanh Chu: “……”
Tôi: “……”
“Anh có rồi sao?” Cố Thanh Chu kinh ngạc, rồi cảm thán: “Ai có thể kéo bông hoa lạnh lùng trên đỉnh cao như cậu xuống chứ? Giờ cậu cũng biết rồi.”
Sở Tham: “……”
Cố Thanh Chu thở dài: “Hôm nay tôi gặp một trong buổi tiệc.”
“Cô ấy dường như gặp chuyện gì đó, đi ngang qua lại hắt cả ly rượu vang lên người tôi. Tôi vốn rất ghét người khác lại gần mình, khi ấy tiến lại, tôi thấy tim mình rối cả lên.”
“A Tham, cậu xem…” Cố Thanh Chu ngập ngừng, quay sang tôi, “Chu Lê, …”
“Thôi, cả hai người đều chưa có ai mà.”
Nói xong, đặt đũa xuống, buồn bã cầm luôn phần gà rán, rồi lặng lẽ lên lầu.
Đến 3 giờ sáng, tôi bị tiếng còi xe cứu thương đánh thức.
“Sao ?”
Sở Tham mặc vest trắng, tóc xõa sau lưng, dường như vừa chợp mắt liền bật dậy. Anh nhẹ nhàng chỉnh lại áo khoác cho tôi.
“Tổng tài bị mất nước.”
Tôi: “?”
Nhân viên y tế vội vã đẩy cáng qua, Cố Thanh Chu bỗng nhiên nắm lấy vạt áo tôi, khuôn mặt trắng bệch:
“Hãy tiêu hủy hộp gà rán dưới gầm giường tôi… tiêu hủy sạch sẽ…”
Tôi: “……”
“Được rồi.” Tôi gật đầu: “Ngài cứ yên tâm mà đi.”
11
Bác sĩ chẩn đoán Cố Thanh Chu ăn phải đồ quá cay và nhiều dầu mỡ, khiến dạ dày vốn quen ăn nhạt bị kích thích, dẫn đến đau bụng và tiêu chảy.
Tuy nhiên, Cố Thanh Chu không gì. Những người quen biết lại cho rằng, một người không mấy quan tâm đến mọi thứ như chắc chỉ bị kiệt sức và sinh hoạt không điều độ. Thế là bị ép phải nằm viện tĩnh dưỡng.
Công việc ở công ty giao cho trợ lý xử lý, còn ở biệt thự, dì Trương chịu trách nhiệm nấu ăn, tôi chịu trách nhiệm mang cơm, và Sở Tham lái xe.
Cố Thanh Chu bát cháo hải sâm nhạt nhẽo, lạnh lùng : “Tôi muốn ăn đồ nướng.”
“Được thôi.” Tôi vui vẻ đồng ý, bộ muốn đứng dậy đi ra ngoài: “Tôi đi tìm bác sĩ Trình hỏi chút nhé…”
“Quay lại.” Cố Thanh Chu hít sâu một hơi.
Hóa ra chỉ khi đến bệnh viện tư nhân này, mới biết khiến trái tim rung trong buổi tiệc hôm đó chính là bác sĩ ở đây.
Hôm đó không phải gặp rắc rối gì, mà là khi nghe tin có người bị ngất do rơi xuống nước ở sảnh trước, vội chạy đến để cứu người.
Cố Thanh Chu không biết cách theo đuổi con , càng không biết thế nào để theo đuổi một nữ bác sĩ. Vì , mỗi ngày trong giờ kiểm tra định kỳ, chỉ có thể căng thẳng giữ vẻ mặt nghiêm túc, mong bác sĩ Trình ý đến thêm một chút.
Nhưng ánh sáng đã che mờ đôi mắt Cố Thanh Chu, còn tôi – một khán giả quan sát, rõ ràng mọi thứ. Mỗi lần bác sĩ Trình mỉm , đều mang theo một vẻ nghi ngờ: “Anh đang giả vờ gì thế?”
“Cốc, cốc.”
Cửa phòng bệnh riêng bị gõ nhẹ, một nữ bác sĩ dáng người cao ráo bước vào, khoác áo blouse trắng, khuôn mặt nở nụ tiêu chuẩn.
“Hôm nay cảm thấy thế nào?”
Cố Thanh Chu nghiêm túc đáp: “Vẫn ổn.”
Nhận ánh mắt “đuổi khách” của ông chủ, tôi xách theo bình giữ nhiệt, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Nhìn quanh không thấy ai, cuối cùng tôi tìm Sở Tham ở khu vực hút thuốc.
Qua cánh cửa kính, ngón tay thon dài của Sở Tham kẹp một điếu thuốc mảnh. Tóc buộc cao, vài lọn lòa xòa rủ xuống cổ áo sơ mi trắng, ôm sát lấy chiếc cổ trắng ngần.
Cổ nhân có câu, tóc dài chính là “vớ ren” của đàn ông.
Thưa đại sư, tôi đã ngộ ra rồi.
Nghĩ đến việc một người đàn ông như thế lại thuộc về tôi, tôi không nhịn mà “hahahahahahahahahaha” rồi chuyển sang nở nụ kiềm chế.
12
Một ngày mới, 9 giờ sáng, tôi thức dậy.
Người thức dậy vào giờ này là những ngôi sao tương lai, là trụ cột của đất nước, là khách mời thích trên các chương trình hẹn hò, là thần rừng của tự nhiên, là kẻ khinh bỉ mọi điều xấu xa, và là người tạo ra mọi điều tốt đẹp.
Vì ở trang viên, ai cũng có nhiệm vụ riêng nên ngoài việc mang cơm, tôi chẳng còn việc gì khác để .
Cả ngày chẳng gì, tôi tự mình một cốc chè xoài sago.
Buổi tối, ngoài trời mưa.
Tôi hé mở một khe cửa nhỏ, ốc sên đang bò chậm chạp ngoài kia, nhẹ nhàng xin lỗi:
“Xin lỗi các vị, vì cảm sâu sắc của tôi đã khiến thành phố A lại mưa rồi, ảnh hưởng đến việc đi lại của mọi người, thật sự xin lỗi.”
Ốc sên: “……”
Sở Tham gõ cửa bước vào, mang theo ly sữa. Nghe tôi , bật khẽ.
Tôi: “Anh gì?”
Sở Tham nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, khiến tôi bật loa DJ trong đầu.
“Nơi không có nước gọi là sa mạc, nơi không có tôi gọi là đơn.”
“Là bài hát có cảm giác, hay tôi có cảm giác?”
Đôi mắt phượng của Sở Tham hơi cong lên, bàn tay mát lạnh khẽ chạm vào má tôi.
Khi cơn gió mang theo những hạt mưa lất phất thổi qua, thúc đẩy hai trái tim đang gần sát nhau hơn, thì đột nhiên, tiếng rung điện thoại vang lên từ túi áo vest của và chiếc điện thoại trên bàn của tôi.
Cố Thanh Chu vừa kéo cả ba chúng tôi vào một nhóm chat, hào hứng gửi tin nhắn thoại.
Những tin nhắn thoại dài 60 giây liên tiếp chưa nghe hết, đã gọi video call.
“Hahahahahahaha tôi tỏ rồi!”
“Trình Trình đồng ý rồi!”
“Hahahahaha! Tôi đã biết sức hút của tôi lớn thế nào, Trình Trình không thể nào từ chối !”
Sau khi chia sẻ tin vui, chợt nhận ra: “Hai người đang ở đâu mà sao lại có tiếng vọng thế này?”
Tôi: “……”
Sở Tham, với vẻ ngoài đầy bình tĩnh của một người đi , nở nụ lịch sự: “Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
13
Sau khi xuất viện, Cố Thanh Chu lập tức lao vào công việc, bận rộn như con quay để trả hết những món nợ tồn đọng.
Anh chỉ có thể tranh thủ chút thời gian vào cuối tuần để gặp bác sĩ Trình.
Nhưng lại quên rằng bác sĩ Trình cũng rất bận, lúc thì trực ca đêm, lúc thì phẫu thuật, lúc lại đi kiểm tra bệnh nhân.
Dù , Cố Thanh Chu vẫn vui vẻ chịu đựng.
Anh : “Các người không hiểu sự tuyệt vời và ngọt ngào của . Trình Trình giờ rất lo cho tôi, sợ tôi lại ăn linh tinh rồi vào viện.”
Vừa , vừa chụp hình bữa ăn đêm trên bàn gửi cho bác sĩ Trình.
Cháo hải sản, bánh bao nhân cua, cá hấp, và duy nhất một món dưa chuột trộn ớt là tôi phải đấu tranh hết mình mới thêm vào.
Tôi trơ mắt : “……”
Đủ rồi, thật sự là đủ rồi.
“Tại sao không ăn mấy món khác, mà chúng tôi cũng không ăn?”
Cố Thanh Chu không ngẩng đầu lên: “Vì tôi sẽ thèm.”
【Thông báo: Tài khoản Alipay của vừa nhận 100.000 tệ】
Tôi: “Nhạt nhẽo, ăn nhạt tốt hơn mà.”
Sở Tham: “Tốt cho sức khỏe.”
Điện thoại của Cố Thanh Chu rung hai lần, khả năng cao là tin nhắn của bác sĩ Trình.
Cố Thanh Chu kích siết chặt tay, mở tin nhắn thoại.
Giọng dịu dàng của bác sĩ Trình vang lên: “Dù là ăn nhạt buổi tối cũng nên ăn ít thôi, ban ngày đã ăn gì chưa?”
Cố Thanh Chu không có cảm giác thèm ăn vào ban ngày, lại “càn quét” vào ban đêm. Bệnh này vẫn chưa chẩn đoán nguyên nhân cụ thể. Bác sĩ Trình cho rằng có thể là vấn đề tâm lý, Cố Thanh Chu không có ký ức tuổi thơ nào tồi tệ.
Chỉ có tôi biết, đây chính là “Hội chứng tổng tài bá đạo.”
Nhận sự quan tâm của bác sĩ Trình, Cố Thanh Chu bộ bình tĩnh: “Tôi biết rồi.”
Sau đó, đẩy bát cháo hải sản đã ăn một nửa ra xa, vẻ kiêu ngạo: “Tôi lên lầu ngủ trước đây. Hai người cũng đừng ăn nhiều, không tốt cho dạ dày.”
Tôi: “……”
Nói lại lần nữa, thật sự là đủ rồi.
Bạn thấy sao?