Nữ Tổng Tài Thầm [...] – Chương 3

3

Cô ta đăng hai tấm ảnh chụp đơn đặt vé buổi hòa nhạc tuần sau, tổ chức ở nước ngoài — đúng nơi mà mấy ngày trước Thẩm Tri Dao tiện miệng sẽ đi công tác trong một tuần.

Tim tôi như bị ngâm trong nước đá, mỗi nhịp đập đều nặng nề, đau buốt.

Tám năm hôn nhân, mười ba năm gắn bó.

Bao nhiêu ngày tháng lo bữa ăn giấc ngủ cho ta, chăm sóc bố mẹ chồng khi họ ốm đau, những giây phút con lần đầu gọi “bố” khiến ta rưng rưng khóe mắt…

Tất cả ký ức ấy lướt qua trong đầu như những mảnh phim tua nhanh, rồi bị sự phản bội này đánh nát không thương tiếc.

Con trong phòng bên chợt ú ớ gọi trong mơ.

Tôi sực tỉnh, vội bước lại bên giường nhỏ.

Bé ngủ say, má đỏ hây hây, khuôn miệng vẫn nở nụ ngọt ngào trong mơ.

Nước mắt tôi bất chợt tuôn ra, trào đến miệng, mặn đắng như tuyệt vọng.

Tôi bịt miệng, sợ đánh thức con, cơ thể vẫn không ngừng run lên.

Vì lòng tin bị chà đạp.

Vì giấc mơ cổ tích của con có thể vỡ vụn.

Vì chính tôi — người phụ nữ ngốc nghếch từng tin rằng chỉ cần hết lòng thì sẽ đáp lại.

Ngoài cửa sổ, thành phố rực rỡ ánh đèn.

Một lúc lâu sau, cảm mới dần lắng xuống.

Tôi lau khô nước mắt, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt là sự tỉnh táo lạnh lùng sau một trận nước mắt rửa sạch mọi ảo vọng.

Trên mạng thường về trạng thực tế của các cặp vợ chồng trung niên —

Ban ngày không chuyện, ban đêm không gần gũi, luôn cắm mặt vào điện thoại, cuộc sống chẳng còn chút thi vị…

So với họ, tôi và Thẩm Tri Dao ngoài việc không cùng giấc mộng, thì có vẻ vẫn còn “ổn”.

ta có trăng hoa bên ngoài, thì con vẫn là máu mủ ruột rà duy nhất của ta.

Vì con bé, ta cũng sẽ không dám để mọi chuyện bẩn thỉu kia lộ ra trước mặt tôi.

Huống hồ, chúng tôi có ký hợp đồng — nếu ly hôn, 70% tài sản và quyền nuôi con đều thuộc về tôi. Nếu còn chút lý trí, ta sẽ không dám đụng đến chuyện ly hôn.

Tôi nuốt xuống nỗi uất ức.

Con tôi cần một gia đình trọn vẹn, cần lớn lên trong sự hiện diện của cả cha lẫn mẹ.

Tôi sẵn sàng cùng ta diễn vở kịch “vợ chồng mẫu mực” trước mặt người ngoài.

Tôi không ngờ rằng, Thẩm Tri Dao lại là người chủ lật bài.

Tối hôm sau, ta gửi con sang nhà ông bà nội, đưa tôi đến nhà hàng quen thuộc — nơi từng là “thánh địa hẹn hò” của chúng tôi thời nhau.

Tôi ngây thơ nghĩ rằng, ta thấy có lỗi, muốn trở về với gia đình, muốn hàn gắn lại với tôi.

Vừa mới dọn lên món khai vị, Thẩm Tri Dao đã đẩy một bản hợp đồng ly hôn tới trước mặt tôi.

“Tư Dao, chúng ta ly hôn đi.”

Lúc đó, tôi vẫn còn đang ngập tràn niềm vui vì nghĩ rằng hôn nhân đã có chuyển biến tích cực.

Nụ bỗng đông cứng trên gương mặt.

“Anh không còn em nữa, Tư Dao.”

Tôi biết, ấy đã không còn tôi từ rất lâu rồi. Tôi cũng luôn tự nhủ phải hạ thấp kỳ vọng.

Tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng — kể cả đến một ngày chúng tôi phải ngủ riêng, nằm chung giường đắp chăn khác, một người sống như hòa thượng thanh tâm quả dục, một người như ni lạnh lùng vô cảm — tôi vẫn có thể chịu đựng .

Tôi hơn ba mươi, vẫn còn gọi là trẻ. Nhưng trọng tâm cuộc sống của tôi đã không còn là .

Con cái, công việc, những bộn bề vặt vãnh…

Tôi tưởng rằng Thẩm Tri Dao và tôi có sự ăn ý ngầm, nào ngờ, ấy lại là người mở lời ly hôn trước.

“Còn con thì sao?”

Hiện tại điều Thẩm Tri Dao quan tâm nhất chẳng qua là danh lợi và con . Tôi không tin ta dám buông tay.

Nhưng ngay giây sau, ta :

“Em yên tâm, sẽ không thất hứa. Theo đúng thỏa thuận, 70% tài sản đứng tên chung và quyền nuôi con đều thuộc về em.”

Tôi gương mặt tuấn, điềm đạm của Thẩm Tri Dao — điều đầu tiên tràn lên trong lòng tôi không phải là đau đớn, mà là… hoang đường.

Tôi đã tệ đến mức nào, mà ta sẵn sàng vứt bỏ khối tài sản mình phấn đấu cả đời để có , và cả đứa con duy nhất, chỉ để thoát khỏi tôi bằng mọi giá?

“Anh có người khác rồi à? Là kiểu phụ nữ thế nào mà khiến sẵn sàng bỏ vợ con, không quay đầu?”

Đến nước này rồi, cũng chẳng cần che giấu gì nữa.

Thẩm Tri Dao không trả lời thẳng, chỉ khẽ thở dài, tôi, trong mắt toàn là sự mệt mỏi.

“Tư Dao… Thật ra ba năm trước đã nghĩ đến chuyện chia tay rồi… lúc đó em có thai, không thể thế.”

“Em rất tốt. Em chăm sóc gia đình, chăm sóc bố mẹ , chăm sóc con và cả sống cùng em, thấy ngột ngạt. Còn ấy… bên ấy, mới thấy nhẹ nhõm như chưa từng có.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...